Quang Âm Chi Ngoại

Chương 457: Kẻ đến không có ý tốt (2)

Mọi người bốn phía nhao nhao căng thẳng, nhất là Hải Tinh tộc còn lui toàn

bộ ra phía sau.

Hứa Thanh không nói gì, nhưng đã sớm hội tụ pháp lực trong cơ thể, cái

bóng dưới chân cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Ánh mắt thiếu nữ mặc hắc y nheo lại, đáy lòng Nhị điện hạ bên cạnh thở

dài, nghiêm túc nhìn thiếu nữ mặc hắc y.

"Không thể!"

Nàng biết rõ Hứa Thanh, biết chắc hắn là bằng hữu của Hoàng Nham, vì vậy

sau khi nói xong liền nhìn Hứa Thanh.

"Hứa Thanh, thật ngại quá, ngươi về trước đi, ta sẽ kêu Hoàng Nham tới giải

thích chuyện này với ngươi."

Hứa Thanh nghe vậy liền gật đầu, quay người muốn rời đi.

Nhưng vào lúc này, sau khi thiếu nữ mặc hắc y nghe thấy tên Hoàng Nham,

bỗng nhiên liền nở nụ cười.

"Tỷ tỷ, tại sao ngươi lại che chở cho hắn như vậy, ngươi thích hắn sao, vậy

ta không cần mặt của hắn nữa, nhưng ta có thể phá nha."

Nói xong thì thân thể của nàng chợt khẽ động, nháy mắt bộc phát tốc độ bay

thẳng đến phía Hứa Thanh, trong mắt cũng lộ ra địch ý cùng sự hung ác vô cùng

mãnh liệt.

Loại địch ý cùng sự hăng ác này vô cùng khó hiểu, nhưng nàng ra tay cực

kỳ mạnh mẽ, Hứa Thanh cũng đã sớm đề phòng, mệnh hỏa trong cơ thể lập tức

được đốt lên, một cái chớp mắt liền bước vào Huyền Diệu Thái, hắn đồng dạng

lao ra và bay thẳng đến thiếu nữ kia.

Cùng lúc đó, Chương Ngư bên cạnh trong chốc lát tràn ra uy áp Kim Đan

cũng muốn động thủ, nhưng vào lúc này có một tiếng gầm nhẹ từ trên ngọn núi

thứ sáu của Thất Huyết Đồng như thiên lôi truyền đến.

"Càn rỡ!"

Theo giọng nói này truyền đến, con Chương Ngư cảnh giới Kim Đan lập tức

run lên một cái rồi khí tức trực tiếp tán loạn, oanh một tiếng giống như bị trấn

áp, bị một luồng lực lượng vô hình áp vào trên mặt đất, không cách nào nhúc

nhích.

Mà lúc này đội trưởng cũng chợt nhoáng một cái, bay thẳng đến con

Chương Ngư bị Phong chủ ngọn núi thứ sáu trấn áp, khí tức băng hàn trên thân

lập tức bộc phát, sau khi tới gần trực tiếp ôm một cái xúc tu của con Chương

Ngư …cắn một cái.

Cùng lúc đó, Hứa Thanh và thiếu nữ hắc y kia cũng đã va chạm cùng nhau ở

trên không trung, trong tiếng nổ vang, nàng giơ móng tay hung hăng cào tới trên

mặt Hứa Thanh, Hứa Thanh không né tránh chút nào mà tay phải hình thành

dao găm, trực tiếp dùng sức cắt một cái về phía cổ thiếu nữ.

Thiếu nữ vặn vẹo thân thể một cái tránh đi con dao găm của Hứa Thanh,

nhưng trong nháy mắt tiếp theo, đầu gối Hứa Thanh giơ lên, hung hăng thúc vào

lồng ngực của nàng, oanh một tiếng thì thiếu nữ đột nhiên hóa thành một đống

giấy vụn.

Đôi mắt Hứa Thanh co rụt lại, không chần chờ chút nào lấy ra một bình nhỏ

chứa chất lỏng màu đen, toàn lực vỗ về phía sau.

Oanh một tiếng, bình nhỏ vỡ vụn và chất lỏng màu đen bên trong khuếch

tán ra, một bộ phận đã rơi vào trên bàn tay Hứa Thanh, nhưng càng nhiều bộ

phận tản ra tới trên tay phải của thiếu nữ đột nhiên đi ra từ hư vô phía sau Hứa

Thanh.

Sắc mặt của thiếu nữ lần đầu tiên xuất hiện biến hóa, nàng chợt hất tay lên

nhưng không hất ra được, bên trong chất lỏng màu đen kia ẩn chứa vô số con

sâu nhỏ, ngay một khắc đụng chạm cùng bàn tay của thiếu nữ thì bọn chúng liền

nhanh chóng theo từng lỗ chân lông chui vào bên trong.

"Ngươi!"

Thiếu nữ mặc hắc y vừa muốn mở miệng, trong mắt Hứa Thanh lập lòe sát

cơ và lập tức lao ra, que sắt màu đen cũng tức khắc từ bên trong cái bóng bay

lên, phóng thẳng đến người thiếu nữ này.

Nguy cơ ngay trước mắt, từ trên ngọn núi thứ sáu truyền ra giọng nói không

kiên nhẫn.

"Đủ rồi."

Giọng nói này vừa truyền ra thì thân thể Hứa Thanh lập tức chấn động,

trước người xuất hiện lực cản vô cùng lớn, chỉ có thể rút lui.

Thiếu nữ mặc hắc y cũng đồng dạng như vậy, sắc mặt trắng bệch và rút lui,

trong lúc này nàng cũng cúi đầu nhìn bàn tay, lấy ra một khỏa đan dược nuốt

vào, nhưng vẫn không có tác dụng gì.

Cuối cùng chỉ có thể hung hăng nghiến răng, cầm ra một tấm phù văn màu

vàng, trực tiếp áp vào trên tay phải, lúc này mới ngăn cản những con sâu nhỏ

màu đen trong đó khuếch tán.

Nhị điện hạ cũng đi đến rất nhanh, sau khi nhìn thấy một màn này liền thầm

than một tiếng, khi nhìn về Hứa Thanh lộ ra một cái biểu cảm áy náy, đỡ lấy

thiếu nữ mặc hắc y.

"Ngươi gọi là Hứa Thanh đúng không, ta nhớ kỹ ngươi rồi, gương mặt này

của ngươi ta muốn chắc rồi, mặt khác, ngươi nói với tên Hoàng Nham mập mạp

chết bầm kia, vậy mà y dám dây dưa tới tỷ tỷ của ta, ta sẽ giết chết y!" Sắc mặt

của thiếu nữ vô cùng âm trầm, sau khi nói ra từng chữ từng chữ, liền bị Nhị điện

hạ lôi đi rời khỏi bến cảng.

Đội trưởng bên đó cũng đang toàn lực ứng phó, nhưng vẫn không cách nào

rung chuyển được máu thịt của sinh vật Kim Đan, cuối cùng lựa chọn một bộ

phận nhỏ hơn, toàn lực cắn xé, cuối cùng cắn đứt một chút xúc tu của nó.

Con Chương Ngư kia muốn vùng vẫy nhưng vẫn đang bị trấn áp nên không

cách nào động đậy, chỉ có thể phát ra thanh âm ô ô, nhưng hiển nhiên là thiếu

nữ mặc hắc y kia đã quên mất nó rồi.

Về phần những người Hải Tinh tộc kia, lúc này bọn họ đều vô cùng kính sợ

nhìn Hứa Thanh cùng với đội trưởng.

Trong cái nhìn của các nàng, hai người kia đều là tên điên, một kẻ thừa dịp

hải thú Kim Đan bị trấn áp, không muốn sống mà điên cuồng cắn xé như thú

hoang, một tên lại dám ra tay với tiểu công chúa của Đông U đảo, rất rõ ràng

thật sự có ý muốn giết người.

"Một tên điên hơn so với một tên, hai người này … không thể trêu chọc!"

Điều này làm cho các nàng không khỏi nghĩ đến treo thưởng của Hải Thi

tộc, đáy lòng cảm thấy đích xác chỉ có loại người như vậy mới có thể làm ra

chuyện lớn như thế được, vì vậy liền nhao nhao rời khỏi.

Rất nhanh bến cảng cũng chỉ còn lại có Hứa Thanh, đội trưởng cùng với con

Chương Ngư bị trấn áp, về phần Cố Mộc Thanh cùng Đinh Tuyết và các đệ tử

khác đều đã được đội trưởng an bài rời đi.

Đinh Tuyết có chút lo lắng nhưng nàng cũng biết bọn họ có lời muốn nói, vì

vậy cáo từ rời đi. Nhưng trước khi rời đi, Cố Mộc Thanh còn đưa cho Hứa

Thanh một bình thuốc.

"Hứa Thanh sư huynh, đan dược này có hiệu quả trấn áp đối với độc trùng."

Hứa Thanh gật đầu nói cảm tạ nhận lấy, cho đến khi tất cả mọi người rời

khỏi, đội trưởng vác tới cái xúc tu vừa cắn xuống kia, chạy tới bên người Hứa

Thanh, tươi cười mở miệng.

"Việc này không liên quan tới ta, thiếu nữ kia đã thích lão nhị nhiều năm, rõ

ràng đã tra được ngươi và Hoàng Nham là bạn tốt, lần này tới chính là muốn

tìm Hoàng Nham để kiếm phiền phức, ngươi là bị liên lụy."

"Nhưng mà có lẽ nàng cũng không ngờ rằng ngươi khó chơi đến vậy."

Trong ánh mắt Hứa Thanh lộ ra hàn mang, hắn không nói chuyện mà đi về

phía con Chương Ngư.

"Ngươi muốn làm gì?" Đội trưởng nhìn Hứa Thanh.

"Chém một chân." Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng.

"Đừng nha, thời gian trấn áp sắp hết rồi!!" Đội trưởng cấp bách.

"Vậy ngươi tới hỗ trợ ta, chém thật nhanh." Hứa Thanh đi đến trước mặt con

Chương Ngư cực lớn kia, trong khi đối phương nhìn hắn với vẻ hằm hằm, trong

tay của hắn hình thành một thanh chủy thủ, cắt thật mạnh tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận