Quang Âm Chi Ngoại

Chương 447: Bi ai của kẻ yếu (2)

Mặc dù giờ phút này Pháp Thuyền đã không còn một kích Thần Tính nữa,

nhưng Hứa Thanh vẫn vừa lòng thoả ý đi tới, sau khi mở ra lớp phòng hộ thì

hắn lập tức đi vào trong khoang thuyền, một khắc ngồi xuống, trong lòng hắn

cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu.

"Vẫn là ở trên thuyền quen thuộc hơn, nhưng mà Trương Tam nói khi tự bạo

sẽ cảm giác và tham dự là thế nào nhỉ?" Hứa Thanh có chút tò mò, nhưng cũng

không quá để ý, sau khi hít sâu một hơi thì hắn liền nhắm mắt lặng lẽ đả tọa.

Thời gian nhoáng một cái, ba ngày đã trôi qua.

Theo đội trưởng trở về, hành động vĩ đại của Hứa Thanh cùng đội trưởng

lần nữa dấy lên từng gợn sóng ở trong tông môn, Hứa Thanh cũng có chút chờ

mong khen thưởng trong lời của tông môn cho sự kiện này là cái gì.

Đồng thời thì đáy lòng của hắn cũng thoáng nhẹ nhàng thở ra.

Bởi vì trước khi đội trưởng trở về thì Hứa Thanh cảm thấy mình rất không

an toàn, nếu trong tông môn quả thật có cao tầng nào đó nổi lên ác ý với hắn,

vậy thì hắn sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Mặc dù bây giờ xem ra khả năng này khá nhỏ, nhưng cũng không thể không

phòng.

Mà sau khi đội trưởng trở về, Hứa Thanh liền an tâm hơn.

"Dẫu sao thì y mới là thủ phạm chính, cái mũi là do y làm nổ tung, treo

thưởng bên trong bảng truy nã của y cũng cao hơn mình, vả lại y còn là người

xếp thứ nhất, như vậy nếu thực sự có người muốn động thủ, hai chọn một thì

nhất định sẽ chọn đội trưởng."

Nội tâm Hứa Thanh bình tĩnh, nhưng vào hoàng hôn ngày thứ ba có một

người nội tâm đang cực kỳ không an tĩnh, mang theo lòng tràn đầy bi thương đi

tới bến cảng số 176, đi tới bên ngoài Pháp Thuyền của Hứa Thanh.

Đây là một người nữ tử, đầu cúi thấp thoạt nhìn rất là gầy yếu, nàng mặc

một chiếc đạo bào màu xám, tu vi trên người có vẻ chỉ là Ngưng Khí tầng ba.

Loại người này, thường thường làm bất cứ chuyện gì ở trong Thất Huyết

Đồng đều sẽ vô cùng cẩn thận, bất kể là nam hay là nữ cũng đều như vậy.

Người này, chính là một trong những người lúc trước gia nhập vào Thất

Huyết Đồng cùng thời điểm với Hứa Thanh, Từ Tiểu Tuệ.

Nàng lặng lẽ đứng ở bên cạnh Pháp Thuyền của Hứa Thanh, trên mặt mang

theo vẻ đau khổ, trong lòng cũng đan xen bi thương và lo lắng không yên, trên

thực tế nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng không dám tới đây để tìm Hứa

Thanh.

Mặc dù bọn họ coi như là đồng kỳ, nhưng dẫu sao cũng không cùng xuất

hiện nhiều, nhất là bây giờ Hứa Thanh đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ, thậm chí

thanh danh còn đã hiển hách đến mức toàn bộ Thất Huyết Đồng không người

nào không biết.

Loại nhân vật phong vân thế này, dù nàng cố gắng ngẩng đầu cũng đều

không thể theo kịp.

Cho nên sau khi dằn vặt và đau khổ suốt mấy tháng, rút cuộc nàng quyết

tâm đến đây, giờ phút này ngay khi vừa mới tới gần Pháp Thuyền của Hứa

Thanh thì nàng liền lập tức quỳ xuống nói.

"Đệ tử Từ Tiểu Tuệ, cầu kiến Hứa Thanh sư thúc."

Bên trong Pháp Thuyền, Hứa Thanh đang khoanh chân đả tọa lập tức mở

mắt ra rồi bình tĩnh ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, ánh mắt giống như có thể

xuyên thấu bích chướng, rơi vào trên người Từ Tiểu Tuệ bên ngoài.

"Chuyện gì?"

Thanh âm của hắn truyền ra khỏi Pháp Thuyền, vang vọng bên tai Từ Tiểu

Tuệ, thân thể Từ Tiểu Tuệ run lên và nhẹ giọng mở miệng.

"Sư thúc, sư huynh Chu Thanh Bằng, vào ba tháng trước …đã chết thảm

trong tông môn."

Trong Pháp Thuyền an tĩnh.

Sau mấy hơi thở, thân ảnh Hứa Thanh từ trong khoang thuyền đi ra đứng ở

trên thuyền, cúi đầu nhìn về Từ Tiểu Tuệ đang quỳ ở phía trước, lúc này trong

đầu của hắn bỗng hiện ra cảnh bốn người cùng nhau lên núi lúc trước, cùng với

một màn Chu Thanh Bằng hào sảng tặng Quỷ Dục Hấu cho hắn.

Trên thực tế hắn cũng không phải rất thân quen với Chu Thanh Bằng, nhưng

lúc trước đối phương đã tặng cho hắn đồ vật cũng coi như là một nhân tình, vả

lại hai con Quỷ Dục Hấu lúc đó cũng đã trợ giúp không nhỏ về sau cho hắn, bây

giờ nghe tin Chu Thanh Bằng chết thảm, đáy lòng của hắn cũng có chút than

thở.

Nhưng hắn cũng không có quá nhiều ngoài ý muốn.

Đệ tử dưới núi của Thất Huyết Đồng sống trong hoàn cảnh tàn khốc như

dưỡng cổ, mà hoàn cảnh này cũng sẽ không bởi vì chiến tranh mà giảm bớt,

chắc chắn sẽ luôn có người chết ở trong này, cũng chắc chắn sẽ có nhiều người

khác luôn khát vọng bái nhập vào nơi đây.

Nhưng nếu như mình đã nợ đối phương một cái nhân tình thì Hứa Thanh

muốn quan tâm việc này, vì vậy hắn nhìn Từ Tiểu Tuệ rồi chậm rãi mở miệng.

"Nói rõ chi tiết."

Những lời này của Hứa Thanh khiến cho vành mắt của Từ Tiểu Tuệ đỏ lên,

nước mắt nhanh chóng chảy xuống.

Trong mấy tháng này nàng đã nhiều lần tuyệt vọng, mãi đến lúc này được

Hứa Thanh hỏi thì nội tâm của nàng lập tức dâng lên hy vọng.

"Hứa sư thúc, vốn dĩ Chu sư huynh là đi theo Đinh Tiêu Hải sư thúc ở trong

Hải Phòng ti, sư huynh nói với ta là đã giúp đỡ Đinh sư thúc làm rất nhiều

chuyện không thể để cho ngoài người biết được, mà Đinh sư thúc cũng đã đáp

ứng với sư huynh, về sau sẽ cho sư huynh một cái danh ngạch tùy tùng."

"Nhưng sau khi Đinh sư thúc tấn chức liền rời khỏi bộ phận Hải Phòng ti,

cũng không gọi Chu sư huynh tới bên cạnh, việc này khiến trong khoảng thời

gian ngắn Chu sư huynh không có ai che chở, mà lúc trước sư huynh đã làm rất

nhiều chuyện khiến cho không ít người căm ghét, đây hẳn là một trong những

nguyên nhân gây nên cái chết của sư huynh."

"Tiếp theo, ban đầu Chu sư huynh cũng kiếm được không ít thu hoạch ở

trong trận thi đấu của ngọn núi thứ bảy ở trên Nhân Ngư đảo, nguyên bản lúc

đầu những thu hoạch này vốn có thể bảo hộ được, nhưng bởi từ khi Đinh Tiêu

Hải sư thúc không quan tâm mà Chu sư huynh vẫn luôn bị người để mắt tới,

trong một ngày vào ba tháng trước …sư huynh đã chết thảm ngay đầu đường."

"Ta đã cố gắng điều tra cho đến bây giờ, vẫn không tìm được hung thủ là

ai."

Từ Tiểu Tuệ chảy nước mắt, mặc dù tràn đầy bi thương nhưng lời nói của

nàng rất có trật tự rõ ràng, hiển nhiên là nàng đã chuẩn bị những lời nói này ở

trong lòng thật lâu rồi.

"Ngươi và Chu Thanh Bằng?" Hứa Thanh trầm mặc một lát, nhìn Từ Tiểu

Tuệ.

"Chu sư huynh có đại ân với ta, lúc trước ta vì muốn sở hữu được Pháp Chu

nên đã đi mượn một số lượng linh thạch rất lớn, dẫn tới không có khả năng trả

được, cần phải bỏ qua tôn nghiêm đi lấy lòng nịnh nọt người khác, biến thành

món đồ chơi cho một số đệ tử trong tông môn, nhìn từ mặt ngoài thì giống như

phong quang, nhưng trên thực tế thì sống không khác gì gia súc cả, phải hùa

theo và chấp nhận các dạng hành hạ của bọn họ, trên cơ thể cũng tràn đầy

thương tích, đây là do ta tự mình ti tiện và quá mức hư vinh, ta chấp nhận."

Từ Tiểu Tuệ cắn môi dưới, nhẹ giọng mở miệng.

"Chu sư huynh thương xót ta nên giúp ta trả tiền nợ, ta vốn cho là sư huynh

vừa ý ta, nhưng cho đến cuối cùng sư huynh vẫn không hề đụng vào ta một

chút, ngược lại vẫn nhiều lần giúp ta, tuy Từ Tiểu Tuệ ta là một người hạ tiện,

nhưng ta cũng biết đạo lý có ân phải báo."

"Nhưng năng lực của ta có hạn, mấy tháng này dù ta trả giá bằng cả thân thể

…chịu sự cưỡng bức ô nhục để mong tra manh mối, nhưng vẫn không tìm ra

kết quả, cho nên chỉ có thể đi tới đây, khẩn cầu Hứa sư thúc giúp đỡ."

Từ Tiểu Tuệ cúi đầu, đập trán xuống đất.

Một cỗ lực lượng nhu hòa truyền tới, ngăn nàng dập đầu.

"Không cần như thế, Hứa mỗ cũng thiếu nợ Chu Thanh Bằng một cái nhân

tình, việc này để ta điều tra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận