Quang Âm Chi Ngoại

Chương 478: Chim sa vào lồng (2)

Lúc này trong mắt của tên tu sĩ Quỷ U tộc mang theo sự hoảng sợ mãnh liệt,

thật sự là loại sự tình thế này thì cả đời gã cũng chưa từng gặp bao giờ, cho nên

bây giờ đáy lòng của gã vô cùng run rẩy, tinh thần cũng sắp tan vỡ.

Lần đầu tiên gã cảm thấy hoàn toàn sợ hãi, cũng có chút hơi tuyệt vọng.

Bởi vì gã đã hoàn toàn ý thức được, gã đã gặp phải một tồn tại còn kinh

khủng và quỷ dị hơn cả bản thân mình!

Cứ như vậy dưới sự vui vẻ của cái bóng, người thị vệ này lúc thì nhảy lúc

lại bước, dần dần cách xa đám người và đi vào một cái ngõ hẻm, sau đó đi tới

một căn nhà hoang khác.

Bên trong Đô thành của Tử Thổ có rất nhiều nhà hoang, có người chết ở bên

trong cũng rất bình thường.

Khi tên tu sĩ Quỷ U tộc không thể khống chế đi vào, gã cảm thấy tuyệt vọng

hơn khi nhìn thấy Hứa Thanh với sắc mặt bình tĩnh đang ngồi ở bên trong đợi

mình.

Sau khi nhìn thấy Hứa Thanh, tên tu sĩ Quỷ U tộc bị cái bóng điều khiển

bịch một tiếng trực tiếp quỳ xuống, hai tay không ngừng tự vả mặt mình, từng

cái tát không ngừng vả qua.

Hứa Thanh đảo mắt nhìn qua, không thèm quan tâm tới gã mà nhìn ra ngoài

cửa.

"Nếu như đã đến, tại sao còn không đi vào?" Hứa Thanh bình tĩnh mở

miệng.

Cái bóng điều khiển tên thị vệ dừng lại một thoáng, sau đó lại tiếp tục vỗ

vào mặt.

Mà theo Hứa Thanh mở miệng, ở ngoài cửa có một mảnh hư vô vặn vẹo, rất

nhanh có một thanh niên đi ra.

Trên thân người này mặc trường bào rất hoa lệ, một khối ngọc bội tràn ra

ánh sáng nhu hòa, cùng với gương mặt rất là tuấn lãng, còn có ánh mắt rất phức

tạp, người này chính là...Trần Phi Nguyên.

Hứa Thanh nhìn qua Trần Phi Nguyên, khí tức trên thân đối phương rất quái

lạ, rõ ràng chấn động tu vi cũng không quá mạnh mẽ nhưng lại tạo cho Hứa

Thanh một loại cảm giác rất nguy hiểm, đồng thời khí tức cũng cực kỳ yếu ớt.

Đây cũng là lý do tại sao ngay cả cái bóng cũng không phát hiện bản thân bị

người đi theo.

"Ngươi đã trở thành Dưỡng Bảo Nhân?" Hứa Thanh bỗng nhiên mở miệng.

Hắn đã nhận ra vấn đề, tu vi của Trần Phi Nguyên chỉ là Ngưng Khí, nhưng

chấn động trên người tựa hồ lại đang di chuyển ở trong huyết mạch của y, thậm

chí còn rõ ràng tràn ra cảm giác tang thương của năm tháng, tựa như trong cơ

thể kia đang có một đồ vật.

"Không phải Dưỡng Bảo Nhân, dòng chính của bát đại gia tộc Tử Thổ đều

có thể cộng sinh cùng pháp bảo duy nhất của gia tộc, sau khi ta trở về đã bắt đầu

tiếp xúc và cũng cộng sinh một bộ phận, trên thực tế thì đây cũng là nguyên

nhân mà mỗi một tộc trưởng của bát đại gia tộc Tử Thổ đều có chiến lực kinh

người."

"Chúng ta tu hành tuy cũng đặt nặng tu vi, nhưng huyết mạch vẫn quan

trọng hơn."

Trần Phi Nguyên đi vào bên trong, ngồi ở một bên đưa mắt nhìn tên tu sĩ

Quỷ U tộc đang tự tát chính mình.

"Phương pháp tu hành rất quỷ dị." Hứa Thanh nói khẽ.

"Phương pháp của Hoàng tộc thượng quốc Tử Thanh mới quỷ dị, cái này là

thiên phú huyết mạch của bọn họ, bọn họ có thể cộng sinh cùng tất cả pháp bảo,

về sau mới bị bát đại gia tộc chúng ta cướp đoạt, sau khi trải qua vô số năm

tháng nuôi nhốt và sinh sôi nẩy nở, rốt cuộc đã dung nhập được thiên phú huyết

mạch này vào trong huyết mạch của bản thân."

Trần Phi Nguyên nhún vai, nhìn qua Hứa Thanh.

"Vẫn chưa chúc mừng ngươi đã quật khởi ở trong Thất Huyết Đồng."

"Ngươi biến hóa rất lớn." Hứa Thanh nghiêm túc nói.

Trần Phi Nguyên trong trí nhớ của hắn không phải cái dạng này, trên thực tế

mấy ngày nay hắn cũng đã mơ hồ phát hiện có người ở bí mật quan sát chính

mình, nhưng hắn không có tìm được tung tích của đối phương, thẳng đến ngày

hôm nay đối phương mới hiện thân.

"Một phương diện là bản thân tự phát triển, một phương diện là được lão sư

truyền thừa, một phương diện khác cũng là do pháp bảo ảnh hưởng." Trần Phi

Nguyên lắc đầu.

"Huống hồ biến hóa của ngươi cũng không nhỏ, không ngờ tiểu thí hài lúc

trước, bây giờ đã trở thành một trong tự liệt của Thất Huyết Đồng."

Trần Phi Nguyên lướt qua Hứa Thanh, sau đó chú ý đến trên người tên Quỷ

U tộc đang tự tát chính mình, trong mắt tràn ngập sát cơ.

"Chính là gã?"

"Một trong những thân thể của gã." Hứa Thanh gật đầu.

"Ta đã đi tới chỗ lần trước của người, ngửi được một mùi máu tươi rất nồng,

lần này... để ta tới chơi đùa một chút đi." Trong mắt Trần Phi Nguyên mang

theo sự tàn nhẫn cùng điên cuồng, còn ẩn chứa cừu hận thật sâu, gắt gao nhìn

chằm chằm vào tên Quỷ U tộc kia.

Hứa Thanh gật đầu rồi đứng dậy đi ra khỏi phòng, cái bóng cũng trở về bỏ

qua quyền khống chế, ngay khi đi ra ngoài, trong một cái chớp mắt thì trong căn

nhà hoang liền truyền ra một tiếng kêu gào thê lương thảm thiết.

Thanh âm này kéo dài trong thời gian một nén nhang, trình độ thê thảm

cũng không kém bao nhiêu với lần Hứa Thanh ra tay lúc trước.

Cuối cùng Trần Phi Nguyên đi ra khỏi căn nhà hoang, thân thể còn có chút

run rẩy, hình như lệ khí cùng điên cuồng trong nội tâm của y vẫn không cách

nào tiêu tán hết cả, đôi mắt cũng trở nên đỏ thẫm, sau khi nhìn thấy Hứa Thanh

thì y mới hít sâu một hơi.

"Đình Ngọc đã đoán được là ngươi đến rồi, nhưng ta cố ý nói nàng rằng

ngươi không tới."

"Hứa Thanh, trước mắt thì mấy đại gia tộc trong Tử Thổ vẫn chưa phát hiện

ra ngươi đến, tin tức đã bị ta phong tỏa và che giấu rồi, nhưng năng lực của ta

có hạn nên không phong tỏa được bao lâu. Nhưng ta sẽ xuất toàn lực, ngươi an

tâm báo thù cho lão sư, sau khi kết thúc liền nhanh chóng rời khỏi, nếu không sẽ

gặp nguy hiểm lớn."

"Mấy lão giả hỏa sắp chết trong Tử Thổ không cam lòng cứ như thế tử

vong, cho nên bọn họ rất động tâm với treo thưởng mà Hải Thi tộc đưa ra,

những người này đều không phải là con người nữa rồi, vì có thể sống mà việc gì

bọn họ cũng có thể làm ra."

"Hứa Thanh, ngươi tự giải quyết cho tốt." Trần Phi Nguyên trầm thấp mở

miệng, nói xong liền đi về phía xa xa.

Hứa Thanh nhìn qua Trần Phi Nguyên, bỗng nhiên mở miệng nói.

"Sư huynh, bảo trọng."

Hứa Thanh thấy được ở trên người Trần Phi Nguyên có một tia khí chất của

Bách đại sư, đó là căm hận cùng với ý nghĩ thay đổi Tử Thổ.

Bước chân Trần Phi Nguyên không dừng lại, cũng không quay đầu mà tiếp

tục đi về phía trước, từng bước từng bước càng lúc càng kiên định, cho đến khi

tan biến vào trong hư vô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận