Quang Âm Chi Ngoại

Chương 450: Ảnh đế (1)

Trời đêm, thâm sâu.

Ánh trăng, lạnh lẽo.

Mưa phùn, rơi xuống.

Trên bầu trời tăm tối, mặt trăng sáng như một cái khay bạc treo trên cao, ánh

trăng mang theo một tia hàn ý hòa hợp bên trong nước mưa đang rơi xuống,

khiến cho cả khu bến cảng của Thất Huyết Đồng lấp lánh những tia sáng, đồng

dạng cũng chảy xuôi ở trên mái hiên của Tri Mộng Lâu.

Mưa rơi thành từng tuyến, rất nhiều tuyến hợp lại như biến thành một cái

rèm.

Ánh trăng không né tránh được, chỉ có thể chiếu ra được một hình ảnh mơ

hồ.

Tựa như một bức tranh vẽ người vào đêm khuya, nhất là trong khung ảnh

còn có ánh trăng và mưa phùn cùng tồn tại, quả thực rất hiếm thấy.

Lúc này nơi đầu đường, trong màn mưa mông lung, một thân ảnh mặc đạo

bào màu xám cầm một cái ô màu trắng đang từng bước từng bước đi tới.

Không nhìn ra tướng mạo của người cầm dù này, nhưng có thể nhìn ra

người này có một thân hình thon dài, dáng người cao ngất, lúc người này đi tới,

khí tức trên người hắn tràn ra khiến cho những hạt nước mưa sau khi rơi xuống

gần cũng phải tự hóa thành những hạt hơi bụi, đảo qua từ trên người hắn.

Từng hạt từng hạt rơi xuống mặt đất, bước chân của hắn đi qua tạo thành

từng vòng từng vòng sóng rung động, liên miên không ngừng.

Bên cạnh thân ảnh cầm dù, nơi tối tăm chỗ mái hiên đầu đường còn có hai

người, một người che dù và một người thì mặc kệ nước mưa bay lả tả, nhanh

chóng đi theo.

Người tới, là Hứa Thanh.

Hai người dưới mái hiên chính là thiếu niên câm cùng với Từ Tiểu Tuệ.

Tuy bây giờ là ban đêm, nhưng đối với quảng trường phồn hoa này mà nói,

hình như hết thảy mọi cuộc vui cũng chỉ vừa mới bắt đầu, lúc này trong những

cửa hàng hai bên đường tràn ngập tiếng người huyên náo, âm thanh nâng ly cạn

chén hoặc vui nói cười đùa, còn có những lời mời chào mang theo vẻ nịnh nọt

ton hót khó mà cự tuyệt, chỗ nào cũng có.

Nhất là bên ngoài một vài cửa hàng xa hoa còn có rất nhiều đệ tử khí tức

không tầm thường, giống như là hộ vệ đứng bảo vệ bên ngoài, phần lớn bọn họ

là tùy tùng của những nhân vật lớn đang đàm tiếu ở bên trong những cửa hàng

này.

Mà mục tiêu Hứa Thanh muốn tìm, cũng ở trong đó.

Đó là một tên thanh niên gầy còm, gã đang đứng dưới mái hiên của Tri

Mộng Lâu, vốn dĩ gã đang cười đùa cùng với một người nữ đệ tử bên cạnh,

nhưng trong nháy mắt tiếp theo thì sắc mặt gã bỗng nhiên liền biến đổi, ngẩng

đầu nhìn về phía đầu đường.

Không chỉ là gã, vào giờ khắc này toàn bộ cửa hàng trong con đường này

đều lập tức an tĩnh lại.

Hứa Thanh đi đến, mặc dù hắn cũng không hề cố ý tản tu vi ra bên ngoài,

nhưng sát khí trên người cùng với chấn động của 65 đạo pháp khiếu hình thành

vẫn khiến cho tâm thần của toàn bộ người khác chỉ cần vừa phát hiện, liền lập

tức trở nên cả kinh.

Vì vậy lúc này có rất nhiều ánh mắt từ mọi chỗ bất đồng nhao nhao ngóng

nhìn về phía hắn.

Trong ánh mắt ngóng nhìn của mọi người, Hứa Thanh thần sắc như thường,

từng bước từng bước đi tới bên ngoài Tri Mộng Lâu.

Theo một cái cửa sổ trên tầng hai bị đẩy ra, thân ảnh đại xà ở bên trong thò

ra, phát ra âm thanh ọt ọt ọt ọt vui sướng về phía Hứa Thanh, Hứa Thanh hơi

dịch cái dù ra và ngẩng đầu lên, thấy được đại xà.

Hắn mỉm cười.

Dưới ánh trăng, trong màn mưa, chỉ một cái chớp mắt thì nụ cười của thiếu

niên liền khiến cho tiếng kêu của đại xà dừng lại một chút.

Thân hình của nó hình như càng trở nên mềm mại hơn, theo bản năng muốn

leo ra tiến lại gần, nhưng lập tức bị lão đầu đường Bản Tuyền sau lưng một phát

bắt được, bộ dáng vô cùng cảnh giác nhìn hằm hằm Hứa Thanh.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt, nhìn tới bên ngoài Tri Mộng Lâu, lúc này tên

thanh niên gầy ốm đang vô cùng run rẩy.

Tâm thần của tên thanh niên này giống như dấy lên từng tiếng nổ vang ngập

trời, hô hấp của gã không cách nào điều khiển, tự động trở nên dồn dập vô cùng,

ánh mắt cũng vô cùng đau đớn, thân ảnh Hứa Thanh trong mắt hắn tựa như là

một vị thần vậy, hư vô bốn phía Hứa Thanh cũng bị bóp méo.

Dường như bản thân của đối phương đã trở thành một cái vòng xoáy thật

lớn, có thể lập tức thôn phệ sạch sẽ hết thảy mọi thứ quanh mình.

Trên người tên thanh niên này điên cuồng hiện ra dấu hiệu sợ hãi cùng với

kinh hoảng, thân thể của gã run rẩy, máu thịt khắp người đều đang phát ra tiếng

thét lên với gã, như đang báo hiệu cho gã biết giây phút này cực kỳ nguy hiểm.

Bởi vì gã không những thấy được Hứa Thanh, gã còn nhìn thấy được người

đi theo Hứa Thanh đến, người này là Từ Tiểu Tuệ, giờ phút này trong mắt nàng

tràn ngập cừu hận đối với gã!

Gã đã từng gặp qua Từ Tiểu Tuệ, ba tháng trước sau khi gã chém giết tên

tiểu lâu la Chu Thanh Bằng kia, gã cũng cảm giác được có người đang điều tra

chuyện này, vì vậy bí mật lưu ý một chút, sau đó liền phát hiện ra Từ Tiểu Tuệ

như một con nai con mờ mịt bất lực, cả người tràn đầy tổn thương đang tìm

kiếm manh mối khắp nơi.

Gã vốn không thèm để ý đến loại người yếu ớt mà mình chỉ cần dùng một

cái tát có thể chụp chết này, nhưng mà nhìn bộ dạng nhu nhược của Từ Tiểu Tuệ

trong loại tình huống đó khiến gã cảm thấy rất hứng thú, vì vậy liền giả vờ hỗ

trợ, sau khi đùa bỡn nàng một thời gian ngắn cũng ngán, sau đó cũng không để

nàng vào trong lòng nữa.

Nhưng nhìn tình huống bây giờ, cõi lòng của gã lập tức trở nên run rẩy.

Gã biết Hứa Thanh, biết rõ bây giờ thanh danh của đối phương vô cùng hiển

hách không gì sánh kịp, trước khi giết Chu Thanh Bằng thì gã cũng biết Hứa

Thanh và Chu Thanh Bằng là người nhập môn cùng một kỳ, nhưng cũng chỉ là

đồng kỳ.

Ở bên trong Thất Huyết Đồng, đồng kỳ hay không không trọng yếu, đều là

dưỡng cổ thì làm sao có thể sẽ có tình nghĩa ở bên trong.

Cho nên cho tới bây giờ, gã vẫn cảm thấy tất cả những thứ đang xảy ra trước

mắt mình không hề chân thực chút nào, thậm chí gã còn cảm thấy có lẽ không

phải là việc mà mình đang suy nghĩ tới, vì vậy sau khi Hứa Thanh đi tới thì gã

liền cố nén run rẩy, lập tức cúi đầu bái kiến.

"Bái kiến qua Hứa sư thúc."

"Là gã sao?" Hứa Thanh nhìn tới phía thiếu niên câm cùng với Từ Tiểu Tuệ.

Thiếu niên câm cung kính gật đầu, Từ Tiểu Tuệ thì cực kỳ phẫn nộ nhìn

hằm hằm vào tên thanh niên kia, ngay một khắc khi nhìn thấy nội dung bên

trong ngọc giản là nàng lập tức hiểu ra, cũng cảm thấy trong khoảng thời gian

này mình quả thực quá ngốc, cho nên lúc này nàng hung hăng gật đầu.

Mắt thấy tình huống như thế, tâm thần của tên thanh niên gầy ốm đứng

ngoài Tri Mộng Lâu hoàn toàn nổ vang, theo bản năng rút lui vài bước, cấp tốc

mở miệng cầu cứu.

"Chủ nhân cứu ta..."

Hầu như ngay khi giọng nói của gã vừa mới truyền ra, âm thanh liền im bặt

dừng lại, trong một cái chớp mắt khi gã mở miệng, một que sắt màu đen bỗng

trống rỗng xuất hiện bên người Hứa Thanh, lập tức bay tới gần rồi trực tiếp đâm

xuyên qua cổ của gã.

Bên trong qua sắt còn ẩn chứa lực lượng lôi đình, nháy mắt liền theo miệng

vết thương khuếch tán ra toàn thân khiến cho thanh niên này lập tức hồn phi

phách tán, thân hình khô nứt như muốn tan vỡ, mà lôi đình cũng theo nước mưa

dẫn dắt lên tới những tia chớp trên tầng mây bên trong bầu trời, trong một cái

chớp mắt thì một đạo thiên lôi từ bầu trời nổ vang đánh đến, ngân quang như

một con rắn nhanh chóng phủ xuống, lập tức rơi vào trên người thanh niên gầy

ốm vốn đã trở thành thi thể.

Oanh một tiếng thì thi thể khô nứt kia trực tiếp vỡ tan, hóa thành từng khối

thịt khô màu đen, sau đó liền bốc khói lên rơi đầy trên đất, sau đó lại bị nước

mưa dập tắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận