Quang Âm Chi Ngoại

Chương 421: Hải Thi dị văn (3)

Hứa Thanh trầm mặc.

Trong thế giới tận thế dưới nửa khuôn mặt của Thần Linh trên trời, mỗi

người đều có chuyện xưa của mình, vả lại phần lớn đều sẽ rất bi thảm.

Loại trảm người thân chứng đạo này mặc dù nhìn như vô cùng tàn nhẫn,

nhưng so với những việc mà Hứa Thanh gặp phải từ nhỏ đến lớn thì vẫn không

coi vào đâu, nhưng hắn vẫn lấy ra một khối đan dược chữa thương rồi ném cho

đội trưởng.

Sau khi đội trưởng nhận lấy liền sững sờ, có chút vui mừng mở miệng.

"Cái này để làm gì vậy, là nhìn thương thế của ta quá nặng, nên cho ta đan

dược chữa thương sao."

"Cho Tam công chúa trong túi trữ vật của ngươi." Hứa Thanh nhàn nhạt mở

miệng.

"Tiểu Thanh, nguyên lai ngươi cũng có thời điểm ôn nhu nha." Đội trưởng

cười nhạt nhìn qua Hứa Thanh, ước lượng khỏa đan dược trong tay.

"Sao thế, vừa ý Tam công chúa rồi sao, thật sự định làm nam sủng cho nàng

hả?"

Hứa Thanh mặt không cảm xúc nhìn qua bộ dạng cười hề hề ti tiện của đội

trưởng, không thèm nói chuyện.

"Tiểu Thanh à, ngươi nhìn ta như vậy là đang nhìn ta, hay là nhìn Tam công

chúa ngươi yêu của ngươi vậy, ai nha, nếu để cho những người nữ đệ tử trong

tông môn biết được điều này, sợ là cả đám đều sẽ khóc rống lên mất."

Đội trưởng càng nói càng vui vẻ, mặt mày hớn hở thu hồi đan dược sau đó

lấy ra một quả quýt, há miệng bắt đầu ăn mà chẳng thèm lột vỏ.

Y nhìn Hứa Thanh dần dần nhíu mày, đang còn muốn tiếp tục mở miệng

nhưng lại bị Hứa Thanh cắt ngang.

"Công chúa, còn có ba ngày nữa là đi tới Hải Thi Tộc, thương thế của ngươi

phải làm mới lại một chút mới được."

Đội trưởng đang định nói liền dừng lại, Hứa Thanh đi tới lấy ra dao găm rồi

nhanh tay đâm một dao vào trên bụng đội trưởng, đội trưởng nhe răng trợn mắt,

hít vào một hơi rồi tương tự xuất dao găm ra, trừng mắt nhìn Hứa Thanh.

"Vậy người vệ đạo của bổn công chúa cũng phải nhiều hơn một chút thương

thế mới đúng nha!"

Nói xong thì đội trưởng lao tới định đâm một dao, nhưng lại bị Hứa Thanh

lui ra phía sau tránh đi.

"Công chúa, tu vi của ngươi chỉ là Ngưng Khí đại viên mãn, tốc độ khôi

phục thương thế chậm chạp, ta bảo vệ ngươi một đường dưới trạng thái bị đuổi

giết, thương thế của ngươi càng ngày càng nặng, không cách nào tự lành vết

thương được."

"Mà ta thân là tu sĩ Trúc Cơ nên tốc độ khôi phục của bản thân vô cùng tốt,

cho nên không cần phải thêm một ít thương thế nào cả, như vậy quá giả."

Hứa Thanh nói xong, đội trưởng liền ngây ngốc một chút.

Thừa dịp đội trưởng sửng sốt, Hứa Thanh lại đi lên đâm từng dao từng dao

vào trên người y, cuối cùng đội trưởng ôm bụng tránh đi rồi nhìn hằm hằm Hứa

Thanh, nhưng ở dưới biểu cảm rất nghiêm túc của Hứa Thanh thì đội trưởng chỉ

đành thở dài.

"Bổn công và người vệ đạo cùng bị đuổi giết, nhưng cũng không thể không

có thời gian nghỉ ngơi mà đúng không, nhất là bây giờ sắp tới gần tộc địa của

Hải Thi Tộc rồi, kẻ đuổi giết nhất định phải có chỗ cố kỵ, cho nên không hề

truy kích nữa."

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, đáp lại một câu.

"Đúng vậy, nhưng càng tiếp cận tộc địa thì vết thương của công chúa vẫn

nghiêm trọng như cũ, gần như là sắp tử vong, cho nên mới vừa trở về tộc địa

liền được đưa đến cấm địa để chữa thương."

Đội trưởng với vẻ mặt đau khổ nhìn thương thế của mình một chút, rồi lại

nhìn Hứa Thanh, Hứa Thanh ở trước mặt vô cùng nghiêm túc, y chỉ đành than

dài một tiếng và… hai mắt nhắm nghiền lại.

Đáy lòng Hứa Thanh khoan khoái dễ chịu, lần nữa đi qua đâm thêm năm

dao, khiến cho thoạt nhìn thương thế của đội trưởng cực kỳ nghiêm trọng, cả

người cũng trở nên vô cùng suy yếu, bây giờ mới kết thúc lần "truy sát" này.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi, ba ngày rất nhanh liền vọt qua, sau một

đường phá không phi hành thì rốt cuộc chiếc thuyền hắc mộc của bọn họ đã tới

gần tộc địa của Hải Thi Tộc.

Lúc thấy hòn đảo của Hải Thi Tộc ở xa xa, thần sắc Hứa Thanh lập tức trở

nên vô cùng ngưng trọng.

Hắn thở sâu một hơi rồi kiểm tra lại bản thân, sau khi xác định không có gì

đáng ngại thì vẫn không yên lòng, dứt khoát để cho cái bóng tràn ra một chút

khí tức của Hải Thi Tộc.

Kể từ đó, trên cơ bản thì Hứa Thanh đã không có gì khác nhau với Hải Thi

Tộc.

Thậm chí dưới năng lực của Kim Ô Luyện Vạn Linh, tự bản thân hắn cũng

có thể tràn ra một chút thiên phú thi độc của Hải Thi Tộc, che lấp như vậy có

thể nói là hắn đã được cải trang vô cùng hoàn mỹ.

Chỗ đội trưởng mặc dù cũng không có những biện pháp này, nhưng hiển

nhiên là đội trưởng cũng đã chuẩn bị thật lâu vì chuyện này, cho nên Hứa Thanh

cũng không hề quan tâm vấn đề y sẽ bị lộ.

"Rốt cuộc trốn về đến nhà."

Giờ phút này đội trưởng bên cạnh ôm bụng, thân thể vô cùng suy yếu tựa cả

người ở trên lan can, gió thổi tới khiến mái tóc xanh nhuốm máu phấp phới, lộ

ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần dưới mái tóc.

Màu da trắng bệch phối hợp với vẻ phức tạp trong mắt, khiến cho giờ khắc

này đội trưởng cùng Tam công chúa chân chính hầu như không có gì khác nhau

cả, thậm chí đội trưởng cũng đã nhìn thấu nội tâm của Tam công chúa.

Nếu không phải Hứa Thanh một đường chứng kiến quá trình cải trang của

đối phương, bằng không thì chợt nhìn qua rất khó đoán ra thân phận thật của đội

trưởng.

"Đoạn đường này, làm phiền ngươi rồi."

Thân thể đội trưởng lung lay sắp đổ, thanh âm suy yếu mang theo một chút

mềm mại.

Y vịn lan can một bên, cánh tay cũng đang run rẩy giống như đang toàn lực

trấn áp thương thế trong cơ thể, dường như chỉ cần hơi buông lỏng một chút thì

thương thế sẽ phát tác toàn bộ, tuyệt khí bỏ mình.

Nhất là lồng ngực của y, chỗ đó có một vết thương cực kỳ hung hiểm gần

như là đâm sát tới trái tim của y, chỉ cần hơi chếch đi một chút sẽ làm trái tim

tan vỡ, nhưng hình như cũng đủ đả thương tâm mạch của y.

Về phần Hứa Thanh, đạo bào màu trắng giờ phút này đã phủ lên đống máu

màu lam, bộ dáng càng thêm trắng bệch.

Khí tức của hắn cũng lộ rõ ra sự bất ổn, giống như đang cưỡng ép chịu

đựng, mà chỗ thương thế nghiêm trọng nhất của hắn cũng là ở ngay cổ, giống

như cả khí quản đã bị chém đứt.

Mặc dù nây giờ đã khôi phục một chút, nhưng cũng không có cách nào mở

miệng nói chuyện nhiều được, thậm chí còn có thể nhìn thấy bên cạnh vết

thương vẫn có huyết dịch chảy ra.

Đối mặt với lời nói của đội trưởng, vẻ mặt Hứa Thanh không cảm xúc, tựa

như không có quá nhiều cảm giác chấn động của tâm tình, cũng không để ý

thương thế trong lòng mà chắp tay cúi đầu với đội trưởng.

Đúng lúc này thì một cỗ chấn động cường hãn từ phía trước ầm ầm quét tới,

nháy mắt liền bao trùm con thuyền của bọn họ, bao phủ trên người Hứa Thanh

và đội trưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận