Quang Âm Chi Ngoại

Chương 554: Ván cờ Vọng Cổ (3)

Vì vậy lúc này Hứa Thanh bắt đầu chuẩn bị bí mật mua sắm một chút vật

phẩm để đi đến Hoàng Cấm cùng với những khu vực đặc biệt này, đồng thời

cũng ra lệnh bàn giao xuống dưới, kêu người thu thập một giọt máu từ trong tim

của mỗi tên Dạ Cưu đang bị giam giữ.

Số lượng Dạ Cưu bị giam giữ là hơn ngàn người, sau khi thu thập tâm huyết

của những người này thì đặt ở bên trong 10 chiếc bình nhỏ, sau khi Hứa Thanh

kiểm tra liền thu vào trong túi trữ vật.

Những giọt máu này, có thể trở thành tiền tệ để cho hắn giao dịch khi tới

một chỗ quỷ dị bên trong Hoàng Cấm.

Mà trong khi Hứa Thanh chuẩn bị, người ngoài tông vẫn còn tiếp tục tới

Thất Huyết Đồng.

Mỗi ngày đều có tông môn và thế lực khác nhau đến, Thất Huyết Đồng càng

ngày càng náo nhiệt, đồng thời cũng có một cái thế lực cực lớn để cho đệ tử

Thất Huyết Đồng lại một lần ưa thích bàn luận.

Ly Đồ Đạo Đàn một trong sáu thế lực lớn bên trong Nghênh Hoàng Châu ở

Đại lục Vọng Cổ!

Trên thực tế Ly Đồ Giáo ở Nam Hoàng Châu, chính là chi nhánh của Ly Đồ

Đạo Đàn ở Nghênh Hoàng Châu, cho nên khi người của Đạo Đàn đến thì người

của Ly Đồ Giáo ở Nam Hoàng Châu cũng trở nên cực kỳ trọng thị.

Lần này Ly Đồ Đạo Đàn có năm người đến.

Hứa Thanh không tận mắt nhìn thấy nhưng hắn thông qua hồ sơ biết được,

năm người này là Giáo Tử của Ly Đồ Đạo Đàn, cũng tương tự như Điện Hạ

trong tự liệt.

Mà trong khi xem xét hình ảnh và ghi chép về năm người Giáo Tử của Ly

Đồ Đạo Đàn bên trong hồ sơ, bàn tay cầm hồ sơ của Hứa Thanh đột nhiên đình

trệ.

Trên mặt của hắn chậm rãi lộ ra một tia kỳ dị, dần dần hóa thành tưởng

niệm.

"Ca ca của nàng?"

Bên trong năm Giáo Tử của Ly Đồ Đạo Đàn, có một người mà Hứa Thanh

từng gặp qua ở trong doanh địa thập hoang giả.

Chính là vị ca ca của tiểu cô nương có vết sẹo trên mặt.

"Không biết bây giờ nàng ra sao."

Trong đầu Hứa Thanh hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn dơ bẩn của tiểu cô

nương, tiểu cô nương đứng trong gió tuyết mỉm cười về phía hắn, khi những

bông tuyết bay xuống nàng đưa một viên kẹo cho hắn.

"Tiểu hài tử ca ca, mỗi lần ta không vui thì mẫu thân đều cho ta kẹo ăn, ta ăn

ăn …liền vui vẻ."

"Đây là một viên kẹo cuối cùng của ta, tặng cho ngươi."

"Tiểu hài tử ca ca, phải vui vẻ nha!"

Hứa Thanh trầm mặc chứ cũng không đến hỏi thăm, hắn nhớ tới câu nói kia

của Bách đại sư.

"Chỉ cần không chết, cuối cùng sẽ gặp lại nhau."

Cho đến khi trôi qua mấy ngày, trước mắt thì toàn bộ chuẩn bị để đi Hoàng

Cấm đều đã hoàn thành, đêm khuya ngày hôm nay Hứa Thanh rời khỏi bến

cảng số 176, thông qua con đường của đệ nhất phong mà đi nhanh trong bóng

đêm, mục tiêu thẳng đến Hoàng Cấm!

Ngay khi Hứa Thanh rời đi, trong lầu các trên đệ thất phong của Thất Huyết

Đồng, khi ánh trăng chiếu lả tả bên trên, một lão giả mặc đạo bào màu đen với

khuôn mặt đầy nếp nhăn, trong mắt như ẩn như hiện từng đạo lưu quang, đang

ngồi đánh cờ cùng với Thất gia.

Lão giả này chính là lão tổ Huyết Luyện Tử của Thất Huyết Đồng, từng đạo

lưu quang trong mắt kia là một loại thể hiện của đại cảnh giới, đây là cảnh giới

thứ nhất của Quy Hư, tên là Toái Không Thiên Đạo.

Lưu quang trong mắt, mỗi một đạo đều là một đại đạo.

Trong lầu, trừ hai người bọn họ ra thì bên cạnh còn có một nữ tử trung niên,

nữ tử này mặc trang phục cung trang thoạt nhìn hoa lệ phi phàm, chỉ là bây giờ

mặt không cảm xúc ngồi ở bên cạnh châm trà cho hai người.

Nếu như Hứa Thanh có ở nơi này, chỉ cần liếc mắt liền nhận ra người nữ tử

trung niên này, chính là tiểu di (dì nhỏ) của Đinh Tuyết.

Lúc này lão tổ Huyết Luyện Tử nâng chung trà lên uống một ngụm, nhìn

Thất gia đang nhìn chằm chằm vào bàn cờ, suy tư xem bước tiếp theo nên đi

như thế nào, nở nụ cười.

"Lão Thất, ngươi nói nếu Liên Minh Bảy Tông là bàn cờ này, bọn họ sẽ đi

tiếp như thế nào, dẫu sao Liên Mang Bảy Tông bày ra trận thế lớn như vậy làm

cho bốn phương đều biết, một bộ dạng hùng hùng hổ hổ muốn cắt xé Thất

Huyết Đồng, vậy phải làm như thế nào mới phải, mục tiêu chân chính của bọn

họ là nơi nào?" Huyết Luyện Tử cười nhạt, thản nhiên mở miệng.

"Ta biết lão tổ đang khảo thí ta, nhưng tiểu tế ngu dốt, thật sự không biết."

Thất gia ra vẻ mờ mịt.

"Ngươi nha, vẫn thích ẩn giấu." Huyết Luyện Tử lắc đầu cười một cái.

Thất gia cũng nở nụ cười trên mặt, hình như đã suy nghĩ xong bước tiếp

theo của nước cờ, vì vậy liền cầm lấy quân cờ đặt xuống bàn.

"Bàn cờ này nếu nghĩ hạn hẹp thì cho dù ăn hết bảy quân, vậy thì cũng

không có ý nghĩa lớn. Nhưng nếu như suy nghĩ cao minh hơn, chỉ ăn một quân

vậy một khu vực của ta chẳng phải toàn bộ đều sống sao. Giống như Liên Minh

Bảy Tông, nhìn khí thế trùng trùng điệp điệp muốn xuôi nam, nhưng trên thực

tế hẳn là nhắm vào bắc thượng."

"Liên Minh Bảy Tông đã thèm khát Uẩn Tiên Cổ Hà phía bắc từ lâu rồi, nếu

không phải Thái Ti Tiên Môn ngăn chặn Liên Minh Bảy Tông phát triển, dùng

mọi cách cản trở thì khẳng định Liên Minh Bảy Tông sẽ không có quang cảnh

giống như bây giờ, cho nên việc này rất nhanh liền có kết quả."

"Mà Thái Ti Tiên Môn tức giận, cũng tiện cho chúng ta hành động." Thất

gia nói khẽ
Bạn cần đăng nhập để bình luận