Quang Âm Chi Ngoại

Chương 537: Mệnh hỏa chiếu rọi Thiên Cung! (1)

Sáng sớm.

Sau khi trải qua một đêm thực nghiệm, Hứa Thanh nhìn qua ba cái bình nhỏ

phía trước, vẻ mặt vừa lòng thoả ý.

Đây là nhóm tiểu hắc trùng thứ chín mà hắn bồi dưỡng ra sau khi trải qua rất

nhiều thực nghiệm trong đoạn thời gian này.

Trên thực tế thì nhóm tiểu hắc trùng thứ chín này đã không thể dùng chữ

tiểu hắc nữa rồi, màu sắc của chúng nó đã là đổi qua trạng thái hơi mờ, vả lại

cái đầu vốn đã rất nhỏ, lúc này lại càng nhỏ hơn nữa, so sánh sự nhỏ hơn đó tựa

như so trứng gà cùng hạt đậu phộng.

Phải biết rằng tiểu hắc trùng lúc trước dùng mắt thường đã không cách nào

thấy, coi như là dùng cảm giác cũng đều khó có thể phát hiện, mà bây giờ thì lại

càng ẩn giấu đến độ kinh khủng.

Cho dù Hứa Thanh bây giờ cũng cần phải dựa vào huyết dịch của bản thân

để dẫn dắt mới có thể phát hiện ra chúng nó, lại càng không cần phải nói tới

người bên ngoài.

Ngoại trừ những cái này ra, những tiểu trùng này còn ẩn chứa độc tính nồng

đậm hơn trước rất nhiều, trong khoảng thời gian này nhờ Hứa Thanh không tiếc

tiền điên cuồng mua sắm lượng lớn độc thảo thêm vào thực nghiệm, bây giờ

một khi chúng nó chui vào trong thân thể của địch nhân, bọn chúng cắn xé thì

chất độc sẽ lập tức được phóng thích, sát thương của loại độc này phải gấp mấy

lần trước kia.

Dị chất bên trong cũng là như vậy, mà nhờ có Hứa Thanh không ngừng đưa

bọn chúng tiếp xúc với khỏa độc đan, khả năng bền bỉ của bản thân những con

tiểu hắc trùng này cũng đã sinh ra biến dị.

Sau khi trải qua biến dị thì cơ thể của nhóm tiểu hắc trùng thứ chín đã ẩn

chứa sinh mệnh lực cực kỳ cứng cỏi, coi như đưa chúng nó vào trong nội đan

của khỏa độc đan kia, chúng nó cũng vẫn có thể sinh tồn trong thời gian hơn

mười hơi thở.

"Chỉ tiếc là linh trí của chúng nó chưa đủ, nếu như có thể giả chết thì hiệu

quả sẽ càng tốt hơn."

"Mặt khác, trước mắt chúng nó cách mục tiêu hoàn toàn dung nhập vào

trong nội đan của khỏa độc đan còn một khoảng, bọn chúng vẫn chưa thể uẩn

dưỡng và còn sống bên trong nội đan, ta vẫn không thể tự mãn, phải tranh thủ

khiến cho chúng có thể hoàn toàn sinh tồn được trong nội đan mới được."

Hứa Thanh nghĩ tới đây liền có chút tiếc nuối, đồng thời cũng thu hồi sự tự

mãn.

Nhưng mà hắn cảm thấy chuyện này không phải không cách nào hoàn

thành, dẫu sao bây giờ linh thạch trong túi của hắn rất sung túc, hoàn toàn có

thể mua sắm những độc thảo quý giá với giá cả trên trời trong tông môn.

Cứ tiến hành thử nghiệm như thế này, tương lai cuối cùng sẽ có thể thành

công.

Nghĩ tới đây trong mắt Hứa Thanh lộ ra một tia chờ mong, phất tay lấy ra

hai ngón tay của Hoàng Nhất Khôn, vuốt vuốt trong lòng bàn tay một phen, lại

ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Nhất Khôn bây giờ đang hôn mê không hề nhúc

nhích ở trong phòng giam.

Người sống trong toàn bộ đại lao này, chỉ có hai người bọn họ.

Về phần Ngôn Ngôn, khi sáng sớm trông thấy Hứa Thanh nhíu mày, mặc dù

vẻ mặt không muốn nhưng nàng vẫn thức thời rời đi, mà Ngôn Ngôn rời đi thì

Hứa Thanh mới cảm thấy thoải mái dễ chịu một chút.

Hắn không thích cảm giác bên cạnh có người xa lạ còn sống, lúc này hắn

nhìn qua Hoàng Nhất Khôn đang hôn mê, lấy ra ngọc giản truyền âm ra phía

ngoài, rất nhanh cửa đại lao cửa mở ra, tiểu tử câm là người thứ nhất chạy vào,

vừa tới liền cung kính cúi đầu trước mặt Hứa Thanh.

Hứa Thanh quét mắt nhìn tiểu tử câm, tu vi đối phương tăng lên vô cùng

nhanh, bây giờ đã đến Ngưng Khí tầng chín sắp tầng mười rồi, vì vậy hắn phất

tay lấy ra một khỏa đan dược ném tới.

Tiểu tử câm trong khoảng thời gian này rất cần cù nghiêm túc, Hứa Thanh

đều nhìn thấy hết ở trong mắt.

Cầm lấy đan dược, ánh mắt tiểu tử câm lập tức phát ra tia sáng, nhìn qua

Hứa Thanh chờ đợi hắn căn dặn.

Hứa Thanh chỉ một ngón tay vào Hoàng Nhất Khôn.

"Đeo cho gã hơn hai mươi cấm pháp hoàn, mang đến giam chung một chỗ

cùng Tư Mã Lăng."

Tiểu tử câm lập tức gật đầu, nhanh chóng chạy tới, một tay nắm lấy cổ

Hoàng Nhất Khôn hấp tấp rời khỏi đại lao, trước khi đóng cửa còn thả chậm

động tác lại, khẽ đóng nhẹ cửa.

Hứa Thanh thu hồi ánh mắt cúi đầu nhìn hai ngón tay của Hoàng Nhất

Khôn, hai ngón tay này tỏa ra ánh sáng rực rỡ như tử kim, bên trên còn tràn ra

chấn động kinh người khiến cho sát hỏa nuốt hồn trong cơ thể của hắn cũng bị

ảnh hưởng, tự động lưu chuyển, hỏa diễm cũng tràn ra bên ngoài thân thể giống

như muốn chiếu rọi hai ngón tay này.

"Không biết nên sử dụng vật này như thế nào, nhưng ta cảm giác cái này

không thể dùng để mở ra pháp khiếu, mà giống như là vật để cho công pháp tiến

giai." Hứa Thanh trầm ngâm, sau một hồi liền xuất ra ngọc giản truyền âm hỏi ý

kiến của đội trưởng.

Không bao lâu, đội trưởng đáp lời.

"Ha ha Tiểu Thanh, kẻ đần kia cũng đi tới nơi của ngươi sao, ta cũng đã cân

nhắc tới việc này, cho nên đã lưu lại cho ngươi hai ngón tay đấy."

"Ta nói cho ngươi biết, đây chính là Huyền U Chỉ đó nha, là đồ tốt, tên

Hoàng Nhất Khôn này đích xác là một thiên kiêu, cũng có đại nghị lực và đại

quyết tâm, thế mà có thể tạo ra tới năm ngón Huyền U Chỉ!"

"Lão đầu tử nói thứ này có thể khiến cho công pháp của ngọn núi thứ bảy

chúng ta thuế biến, phương pháp cụ thể thì lão vẫn còn đang cân nhắc, nhưng có

lẽ rất nhanh sẽ nghiên cứu ra thôi, một khi thành công sẽ là một trong công pháp

riêng cho tự liệt của ngọn núi thứ bảy chúng ta."

Hứa Thanh nghe vậy liền không quan tâm tới ngón tay nữa, xuất ra túi trữ

vật của Hoàng Nhất Khôn.

"Tên Hoàng Nhất Khôn này hình như hơi nghèo?" Hứa Thanh quét mắt nhìn

qua nhẫn trữ vật, phía trên tương tự của Tư Mã Lăng đều có ấn ký riêng, nhưng

nhẫn trữ vật của Hoàng Nhất Khôn không hề có khảm bảo thạch, thoạt nhìn rất

tầm thường.

Lần này không cần Hứa Thanh căn dặn, cái bóng thời khắc luôn lưu ý Hứa

Thanh nên lập tức bay nhanh đến, sau khi khiến cho ấn ký bên trên mặt nhẫn

hao mòn một phen, chờ đến trình độ không sai biệt lắm thì nó vội vàng tràn ra

cảm xúc nịnh nọt, lại rụt trở về.

Hiển nhiên nó rất nhớ việc Hứa Thanh đã từng đáp ứng với nó, Hứa Thanh

nói nếu như nó biểu hiện tốt thì hắn sẽ cho nó hấp thu mảnh vỡ pháp bảo Cấm

Kỵ kia.

Lần đầu tiên từ khi gặp cho tới nay, Hứa Thanh lộ ra một ánh mắt tán

thưởng về phía cái bóng.

Ánh mắt này cũng khiến cho cái bóng sửng sốt một chút, sau đó lập tức lộ ra

kích động, thân thể cũng trở nên bất ổn, cái bóng trên mặt đất cũng nứt ra vài

vết nứt, vui vẻ đến cực hạn.

Nhưng lão tổ Kim Cương Tông thì lại không vui rồi, lão là thân thể lôi hồn,

lúc này cũng không khống chế nổi mà run rẩy, cảm giác nguy cơ mãnh liệt đang

ầm ầm bộc phát bên trong tâm thần của lão.

Hứa Thanh hữu ý mà làm có vẻ như vô ý quét mắt liếc qua que sắt màu đen,

sau đó giơ tay phải lên tản pháp lực ra, sau khi tản pháp lực một vòng trên nhẫn

trữ vật của Hoàng Nhất Khôn mới mang theo cảm giác chờ mong cầm lên.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo Hứa Thanh liền nhíu mày, sắc mặt cũng trở

nên khó coi.

"Chẳng lẽ tên Hoàng Nhất Khôn này là thiên kiêu giả?" Hứa Thanh ngẩng

đầu nhìn về phía cửa của nhà tù, đáy lòng rất là không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận