Quang Âm Chi Ngoại

Chương 452: Chớ giành cõng nồi với ta! (1)

Cho đến khi Ngô Kiếm Vu đến một chỗ không người, hoàn toàn rời xa Trì

Mộng Lâu thì thân thể gã lập tức run một cái, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt và

trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, trên trán toàn là mồ hôi lạnh, thở ra một hơi thật

dài.

"Tình huống như thế nào, hai đoàn mệnh hỏa!! Lúc trước tên sát tinh này đã

lợi hại như vậy, thế mà bây giờ còn biến thành Trúc Cơ hai đoàn mệnh hỏa, lúc

nãy nếu ta ở bên ngoài thì hắn nhất định sẽ giết ta!!"

Đáy lòng của Ngô Kiếm Vu run rẩy không ngừng, đồng thời cũng không

ngừng hít sâu, gã cảm thấy mấy tháng tiếp theo mình không nên ra khỏi tông

môn nữa.

"Cũng may ta lanh lợi, hôm nay cho hắn mặt mũi như vậy, còn thanh toán

linh thạch trừng phạt khi giết đệ tử dưới núi cho hắn, nếu như hắn là người

giảng đạo lý, vậy thì có lẽ tiếp theo sẽ không còn cố chấp giết ta như vậy nữa

rồi."

"Đau đầu thật... Không được, chưa tới hai đoàn mệnh hỏa, ngay cả động phủ

ta cũng không ra!"

Bên ngoài Tri Mộng Lâu, Hứa Thanh đứng trong màn mưa với thần sắc vô

cùng cổ quái.

Thiếu niên câm cũng sửng sốt một chút, Từ Tiểu Tuệ cũng ngây người.

Linh Nhi trừng mắt nhìn có chút nghi hoặc, mà lão bản đường Bản Tuyền

bên cạnh cũng hiện ra vẻ mặt buồn bực.

Bọn họ ở khoảng cách gần nhất, cho nên cũng nhìn ràng mạch tình huống

vừa rồi nhất, Hứa Thanh đứng ở đó không hề nói một câu mà chỉ bày ra thái độ

muốn xuất thủ, sau đó Ngô Kiếm Vu kia liền bắt đầu không hiểu được mà lầu

bà lầu bầu diễn xuất.

Lại còn cười to phối hợp thêm với tiếng nói thật lớn, thật giống như là Hứa

Thanh thật sự đang đứng đó truyền âm đối thoại giải thích cùng gã vậy, đồng

thời giống như còn mời gã uống rượu.

Toàn bộ quá trình quả thật là giống như đúc, sợ là những người bên ngoài

không tận mắt nhìn thấy một màn này, chỉ nghe thấy giọng nói của Ngô Kiếm

Vu, chắc chắn sẽ tưởng rằng mọi thứ Ngô Kiếm Vu nói đều là sự thật, cảm thấy

Ngô Kiếm Vu quả thật là một nhân vật lớn và cũng rất kính nể với Hứa Thanh,

hai người quả thật giống như là bạn tốt vậy, đều tôn kính đối phương như nhau.

Đồng thời trong sự tôn kính này, bởi vì Hứa Thanh nhiều lần mời nhưng

Ngô Kiếm Vu hoàn toàn chính xác không có thời gian, cho nên gã liền có qua

có lại mới toại lòng nhau, thanh toán trừng phạt khi giết chóc đệ tử dưới núi cho

Hứa Thanh.

"Hành động của tiểu Kiếm Kiếm quả thật không tệ nha, ta nhìn cũng phải

sửng sốt."

Một giọng nói truyền đến phá vỡ sự im lặng trong căn phòng, đội trưởng từ

trên ghế ngồi đứng lên, vừa ăn táo vừa đi đến bên cạnh cửa sổ, trừng mắt nhìn

về phía Hứa Thanh.

Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua tứ chi của đội trưởng, trong mắt lộ ra một tia

kỳ dị.

Đội trưởng khôi phục quá nhanh, loại đứt tứ chi lại có thể mọc ra nhanh như

thế này khiến cho Hứa Thanh cảm giác không giống như là công pháp và đan

dược có thể làm được, càng giống như là một chút thuật quỷ dị.

Cùng lúc đó, đại xà thừa dịp lão đầu đường Bản Tuyền đang buồn bực nên

thân thể uốn éo rồi trực tiếp liền vọt ra, nhanh chóng bò qua cửa sổ rồi bay

thẳng đến chỗ Hứa Thanh.

Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ lại, nhưng sau khi chú ý tới ánh mắt của con

đại xà này thì hắn bỗng cảm thấy có chút quen thuộc, tựa như đã gặp qua bộ

dạng của đối phương ở đâu, mà trên người đối phương chẳng những không có

bất luận chút sát ý nào, lại càng tràn ngập cảm xúc vui vẻ.

"Ọt ọt ọt ọt."

Trong cảm xúc vui vẻ, thân hình đại xà nhanh chóng thu nhỏ lại, cuối cùng

hóa thành một con rắn nhỏ và trực tiếp quấn quanh trên tay Hứa Thanh, toàn

thân trở nên trắng như tuyết, đôi mắt rất lớn, bộ dáng rất là đáng yêu.

"Ọt ọt ọt ọt ọt ọt."

"Ọt ọt cô."

Lão đầu đường Bản Tuyền đứng bên cạnh cửa sổ nhìn một màn này thì đáy

lòng vô cùng bi thương, vừa muốn quát tháo, nhưng trong nháy mắt tiếp theo

theo, Hứa Thanh liền ngẩng đầu lạnh lùng nhìn lão một cái.

Lão nhân này lập tức giật mình và nhớ tới lúc trước xém chút nữa bị Hứa

Thanh giết chết, trong lòng lập tức bi phẫn, đồng thời cái loại cảm giác khuê nữ

do chính mình nuôi lớn, vậy mà khi đứng giữa tình nhân và phụ thân lại đi lựa

chọn người trước, để cho nội tâm của lão vô cùng chua xót.

"Không được, ta không thể thỏa hiệp chuyện này được, vừa nhìn qua liền

thấy Hứa tiểu tử này không phải là đồ tốt, tuyệt không lương xứng với Linh

Nhi." Lão đầu đường Bản Tuyền hít sâu, ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển

động rồi nhanh chóng mở miệng.

"Ọt ọt ọt ọt cô!"

Lão không dám nói tiếng người, giờ phút này lão đang nói ngôn ngữ của

Linh Nhi.

Lão đang báo cho Linh Nhi biết, nếu muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với

Hứa Thanh thì nhất định phải hóa hình mới được, mà muốn hóa hình sẽ phải

Trúc Cơ, cho nên bây giờ lập tức phải đi.

Linh Nhi không muốn, nàng nhìn qua Hứa Thanh, dùng đầu nhẹ nhàng cọ

xát trên cánh tay của hắn, sau đó hơi nới lỏng thân hình, nhoáng một cái liền về

tới chỗ lão đầu đường Bản Tuyền, trong mắt vẫn tràn ngập cảm giác không nỡ

như cũ.

Đáy lòng của lão đầu đường Bản Tuyền cũng nhẹ nhàng thở ra, âm thầm đắc

ý, sau đó một đường vội vã nhanh chóng rời đi, trong lúc mơ hồ thì Hứa Thanh

còn nghe được xa xa có âm thanh ọt ọt ọt ọt truyền tới.

"Được rồi Hứa phó ti, đừng nhìn nữa, lên đây uống vài chén cùng bổn Ti

trưởng nào."

Đội trưởng đứng trước cửa sổ vẫy vẫy tay về phía Hứa Thanh.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, sau đó quay lại nhìn Từ Tiểu Tuệ nhẹ gật

đầu, ý bảo đối với phương có thể rời đi.

Từ Tiểu Tuệ cắn môi dưới, trong lòng tràn đầy cảm kích, ở trong màn mưa

cúi đầu thật sâu quỳ xuống bái một cái về phía Hứa Thanh, cái trán đập vào mặt

đất, sau đó mới đứng dậy, lưu lại bóng lưng trơ trọi đơn độc đi về nơi xa.

Thiếu niên câm thì không, gã ngồi xổm ở ngoài Tri Mộng Lâu, cũng chính

là ngay vị trí mà tên thanh niên gầy ốm chết.

Hứa Thanh cũng không nhiều lời, thân thể nhoáng một cái đi vào cửa sổ bên

cạnh, bước vào trong phòng ngồi xuống, lần trước ở chỗ Trương Tam, hắn chú ý

thấy trạng thái của đội trưởng không tốt, cho nên có mấy lời vẫn chưa nói.

Cho nên lúc này sau khi ngồi xuống, Hứa Thanh lập tức nhìn về phía đội

trưởng hỏi.

"Đội trưởng, cái mũi của tượng thần làm sao lại nổ tung?" Hứa Thanh hỏi

một câu rất nghiêm túc.

Hắn cảm thấy nhất định phải hỏi vấn đề này, nếu không thì với tính cách

nghi thần nghi quỷ của đội trưởng, nhất định sẽ không yên tâm thoải mái, cho

nên Hứa Thanh cảm thấy có lẽ mình nên để cho đội trưởng an tâm.

"Ngươi không biết ư?" Đội trưởng cắn quả táo một cái, cười tủm tỉm nhìn

Hứa Thanh, quan sát từ trên xuống dưới.

Hứa Thanh sửng sốt một chút, lắc đầu.

"Được rồi, Hứa Phó ti của ta, mọi hành động cử chỉ của ngươi đều là do ta

dạy, ta và ngươi đều biết tại sao cái mũi của tượng thần lại nổ tung, mà ta cũng

sẽ không vạch trần ngươi."

Đội trưởng ăn xong quả táo, lại lấy ra một quả lê và gặm một miếng thật

lớn.

"Lần này ta sẽ cõng oan ức cho ngươi, ai bảo ta là cấp trên của ngươi chứ, ta

cũng không bắt ngươi trả linh thạch, nhưng ta có hai điều kiện."

Đội trưởng nói tới chỗ này thì trong mắt lộ ra vẻ thâm sâu, một bộ dạng ta

đã nhìn thấu ngụy trang của ngươi, sau đó liền bắt đầu nghiêm túc lên
Bạn cần đăng nhập để bình luận