Quang Âm Chi Ngoại

Chương 592: Chuyện xưa của Tử Thanh (2)

Trong lòng Hứa Thanh như có sóng cuộn trào, hắn nhìn Thất gia và hít vào

một hơi thật dài.

Hắn đã từng thấy Lục gia ra tay, nhưng cái loại cảnh giới phất tay có thể

thay đổi Nhật Nguyệt thế này, hắn cảm thấy Lục gia tuyệt đối không làm được.

Điều này cũng khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới truyền thống của đệ thất

phong.

"Thất gia nhất định không phải Nguyên Anh!" Hứa Thanh biết rõ thời cơ

quý giá, thu hồi tâm thần toàn lực ứng phó, tập trung ngóng nhìn đao ảnh trên

tượng Thần, dần dần trên đỉnh đầu của hắn cũng xuất hiện hư ảo Thiên Đao

màu tím.

Bắt đầu cảm ngộ.

Trong khi hắn cảm ngộ, Thất gia đứng ngoài đạo miếu nhìn bốn phía chiến

trường, trong miệng thì thào nói nhỏ.

"Đích xác là thiếu một chút thần thông pháp thuật...Nhưng đồ ngổn ngang

ngược lại cũng thật nhiều."

"Mặc dù trên chiến thuật vẫn còn rất non nớt, nhưng với cái tuổi này của

hắn, như vậy cũng đã rất tốt."

Cứ như vậy, thời gian trôi qua.

Trên biển cấm, kiếm quang ngập trời.

Từng đạo kiếm khí gào thét phóng thẳng đến Thất Huyết Đồng, Lăng Vân

lão tổ bay ở phía trước, nổi giận đùng đùng và sát cơ tràn ngập, từng người đệ

tử Lăng Vân Kiếm tông sau lưng cũng tràn ngập vẻ hung hăng, tràn ngập cảm

giác hưng sư vấn tội.

Bên trong Hoàng Cấm, một mảnh an bình.

Ban đêm phủ xuống.

Hứa Thanh một mực tiếp tục cảm ngộ, mà ánh trăng mà Thất gia triển khai

rõ ràng càng thêm sáng tỏ ở trong đêm tối, khiến cho đao ảnh xuất hiện nhiều

hơn so với trước kia không ít, vả lại trong mắt Hứa Thanh càng thêm rõ ràng.

Tốc độ cảm ngộ của hắn cũng lộ ra vô cùng kinh người, đao ảnh màu tím

trên đỉnh đầu cũng đang nhanh chóng ngưng thực, từ một thành lúc trước đã đến

năm thành, sáu thành, bảy thành..... Cho đến ban đêm trôi qua, sáng sớm đến,

khi tia nắng ban mai tung bay xua tán đêm tối, toàn thân Hứa Thanh lập tức

chấn động, một cỗ khí tức lăng lệ ác liệt ầm ầm bộc phát trên người hắn, đao

ảnh màu tím trên đỉnh đầu của hắn đã ngưng thực đến trình độ viên mãn.

Không hề hư ảo mà giống như một thanh Thiên Đao chân chính, bên trên

tản mát ra đao mang bén nhọn vô cùng đáng sợ.

Mà càng theo thời gian tu dưỡng, nhất là dưới ánh trăng mà Thất gia phất

tay hình thành, Hứa Thanh rõ ràng đã khôi phục đủ lực lượng, thương thế giờ

phút này đã khôi phục toàn bộ.

Ngón tay mất đi cũng đã hoàn toàn mọc ra, khí tức trên người vào thời khắc

này cũng đã đạt đến đỉnh phong trước đó chưa từng có.

Giờ phút này hắn đứng thẳng người lên, chiến lực sáu đoàn mệnh hỏa truyền

ra chấn động khiến cho phong vân biến sắc, bốn phía có gió bão hình thành, khí

thế vô cùng dồi dào.

Thất gia đưa mắt nhìn qua, trong mắt mang theo vẻ thoả mãn chậm rãi mở

miệng.

"Người ngoài cũng đã biết rồi, ngươi cũng không cần ẩn giấu ở trước mặt

của ta nữa."

Hứa Thanh không nói chuyện, sau khi trầm mặc trên đỉnh đầu bỗng tràn ra

một đạo hỏa quang, một đạo ánh sáng bảy màu chiếu ra.

Ánh lửa màu đen hóa thành hỏa diễm hình thành một cái ô màu đen, từ trên

tràn ra từng đám lửa màu đen phiêu tán dạt ra.

Ánh sáng bảy màu cũng lưu động tràn lan, bên trên còn có tiếng gió ngâm

truyền đến, lập tức hóa thành một cái ô bảy màu tuôn ra ánh sáng rực rỡ.

Hai cái ô bỗng nhiên hình thành.

Đồng thời chiếu rọi bốn phương.

Dù là sáng sớm đang tỏa ra ánh sáng, nhưng vào thời khắc này Hứa Thanh

vẫn khiến cho bản thân càng thêm sáng ngời như cũ, khí thế như cầu vồng.

"Đi thôi, tính toán thời gian các tân khách cũng sắp tới rồi." Thất gia cười

nhạt một tiếng hất tay áo lên, không gian bốn phía lập tức biến hóa tựa như có

mây mù xuyên thẳng qua, hình ảnh thiên địa ở bên trong cũng bị lay động.

Hứa Thanh nhìn những thứ này, lần nữa đã có cảm giác đối với tu vi của

Thất gia, trong khi hô hấp dồn dập thì bốn phía lập tức khôi phục, nhưng chỗ

hắn đứng đã không còn là phế tích Hoàng Cấm nữa, mà đã về đến tòa lầu các

trong đỉnh núi trên đệ thất phong.

Gió biển thổi vào, mang theo một mùi ẩm ướt quen thuộc.

Sự hối hả đến từ chủ thành cũng theo gió vang vọng truyền tới, như vô số

người đang xì xào bàn tán truyền qua, một màn này khiến cho trong mắt Hứa

Thanh có chút hoảng hốt, nhất là trước mặt của hắn, ngoại trừ Thất gia còn có

một thân ảnh quen thuộc.

Đối phương mặc một bộ trường bào màu xám, bộ dáng trung niên, trên mặt

mang theo vẻ vui mừng từ chỗ bàn cờ đứng lên.

Người này …Hứa Thanh quen biết, chính là người tặng cho hắn lệnh bài

ban đầu khi ở trong doanh địa thập hoang giả.

"Thất gia." Người tôi tớ mặc áo xám đầu tiên là cúi đầu về phía Thất gia,

sau đó nhẹ gật đầu về phía Hứa Thanh.

"Những khách nhân tới rồi sao?" Thất gia chú ý đến trên bàn cờ.

"Sắp đến." Tôi tớ cung kính nói.

"Ừ, trước tiên đưa tiểu hài tử đi tắm đi, đi ra ngoài một chuyến liền khiến

mình biến thành vô cùng bẩn." Thất gia hất tay áo lên, trong lúc mở miệng liền

đi ra giữa lầu các.

Ba chữ "tiểu hài tử" khiến cho tia sáng trong ánh mắt Hứa Thanh nội liễm,

mà một màn trước mắt cũng khiến cho suy đoán trong đáy lòng của hắn càng

lúc càng rõ ràng.

"Tiểu hài tử, ta dẫn ngươi đi tắm gội, tiếp đến không chỉ là đại sự của ngươi,

cũng là chuyện lớn của Thất gia, càng là chuyện lớn của Thất Huyết Đồng."

Người tôi tớ vẻ mặt trần đầy ý vị thâm trường mở miệng, đưa cho Hứa Thanh

một khối ngọc giản.

"Sau khi tắm gội, bước ra đại điện, một khắc bước lên đài sơn, ngươi mở

ngọc giản này ra nhìn."

Hứa Thanh tiếp nhận ngọc giản, như có điều suy nghĩ, cũng không hỏi nhiều

mà lễ độ cúi đầu theo tôi tớ rời đi.

Sau khi hoàn toàn rửa sạch toàn thân, hắn được an bài đổi lại một bộ đạo

bào mới, còn có một vài thị nữ cung kính đi đến, cầm lấy một chút hương đặc

thù tản ra ở bốn phía.

Hứa Thanh có chút không thích ứng, nhưng cũng không cự tuyệt.

Cho đến khi một vài thị nữ đi ra phía sau hắn, muốn buộc tóc của hắn lại,

đội trưởng ở ngoài cửa lộ ra cái đầu, trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.

Sau đó có người hầu bưng một cái đạo quan màu tím đi tới.

Trên đạo quan còn tràn cả lưu quang ra khắp bốn phía, cực kỳ đẹp đẽ, phía

trên cũng tràn ra cả uy áp đáng sợ, mơ hồ còn có hư ảnh dị thú lượn lờ ở bên

trong, nếu nhìn kỹ con thú này là một con Cửu Đầu Xà, cũng chính là là con

quái thú kỳ dị đã từng hình thành hư ảnh ở trong đảo nhân ngư tộc.

Nhìn lâu một chút liền thấy bên trong tâm thần tựa như có tiếng hung thú

gào thét phẫn nộ, kỳ dị bất phàm!

"Mẫu thân của ta ơi, đây là Tử Thiên Vô Cực Quan phong ấn nửa đạo hồn

Nguyên Anh nha, lão đầu tử bất công thật, cái đồ chơi này ta đã muốn từ rất lâu

nhưng không cho ta!" Ánh mắt đội trưởng trợn to, trong mắt hiện ra tia sáng,

nhưng lúc này đạo quan này đã bị người hầu đội lên trên đầu Hứa Thanh.

Lúc này Hứa Thanh thân mặc đạo bào tím, bên trên thuê đường vân hoàng

kim, đầu đội Tử Thiên Vô Cực Quan, đỉnh đầu mơ hồ có mệnh đăng tràn ngập,

phối hợp với khuôn mặt tuyệt thế kia, cả người tràn ra cảm giác siêu phàm thoát

tục, khí chất không gì sánh kịp.

Thị nữ bốn phía nhìn qua, trong mắt cả đám đều lộ ra một tia ánh sáng khác

thường.

Đội trưởng vừa muốn mở miệng, bên ngoài chợt truyền một âm thanh

nghiêm túc.

"Đạo vốn hư không, vô hình vô danh, không kinh không thể minh đạo, đạo

ở trong kinh, tĩnh mịch vi diệu, không sư không thể lý giải."

"Hôm nay, thất phong chúng ta có đồng tử tên Hứa Thanh, nhận được truyền

đạo, lấy được thụ nghiệp, thượng biểu với sư tổ!"

Âm thanh mang theo sự trang nghiêm, truyền khắp bầu trời cả thất phong,

vang vọng bát phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận