Quang Âm Chi Ngoại

Chương 75: 75: Hắn Đã Mua Đảm Bảo Từ Chỗ Của Ta 2


- Tiểu hài tử, chuyện này không liên quan tới ngươi, lập tức cút, ta có thể cho rằng ngươi chưa từng xuất hiện ở đây.
Sắc mặt lão giả mặc hắc y âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Thanh, cũng không che giấu, chậm rãi mở miệng.
Giờ phút này có gió thổi tới, lúc thổi ngang qua chỗ Hứa Thanh, thổi tan tàn ảnh hắn lưu lại, lại thổi tới chỗ ba người lão giả, cuốn lá cây trên mặt đất lên, phát ra từng tiếng xôn xao ồn ào.
Hình như sương mù, ở trong cơn gió, càng đậm một chút.
Hứa Thanh trầm mặc, không nói gì.
Mà Cốt Đao đã sớm thức tỉnh, nhưng một mực giả bộ như hôn mê, giờ phút này nghe được lời lão giả nói, nội tâm của gã liền vô cùng sốt ruột, lo lắng Hứa Thanh sẽ không tiếp tục cứu mình, vì vậy nhanh chóng mở mắt ra.

Gã cảm thấy phải kéo Hứa Thanh đến mức độ nhất định phải liều chết xuất thủ mới ổn, mà phương pháp như vậy, chỉ có một, vì vậy cao giọng hô lên.
- Tiểu hài tử đừng nghe bọn chúng, bọn chúng là người của doanh chủ, thập hoang giả những năm này mất tích ở trong doanh địa, có không ít người đều là bị bọn họ bí mật bắt đi, ta cho rằng bị bán cho thương đội Dưỡng Bảo Nhân, đây là bí mật lớn nhất của doanh chủ!
Lời gã vừa nói, để cho lão giả hắc y nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Hứa Thanh, mở miệng lần nữa.
- Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, không nên xen vào việc của người khác!
Hứa Thanh không để ý tới lời nói của Cốt Đao, nhân quả của việc này không liên quan gì tới hắn, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, cũng rất trực tiếp.

Ngươi mua đảm bảo nơi ta, ta liền bảo vệ ngươi rời khỏi cấm khu, về phần sau khi rời khỏi chết hay sống, không liên quan tới ta.

- Gã mua đảm bảo của ta.
Hứa Thanh nghiêm túc nói.
Sắc mặt lão giả mặc hắc y càng thêm lạnh như băng, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, khóe miệng của lão nhe răng cười, hai tay mạnh mẽ nâng lên, dưới chân lão lập tức xuất hiện một cái quầng sáng màu đỏ thật lớn.

Từng trận gió lạnh bỗng nhiên từ bên trong bay lên không trung, tựa như hóa thành vòi rồng vậy, khí thế không tầm thường.
- Tiểu hài tử, kinh nghiệm của ngươi vẫn là quá ít, vậy mà lại cho ta thời gian thi pháp, nếu như vậy... 
Ngươi liền đi chết đi.
Lão giả gầm nhẹ một tiếng, hai tay chợt run lên, gió bão chung quanh lão lập tức càng ngày càng dồi dào, trong đó còn có vô số mũi băng nhọn bằng máu đang nhanh chóng hình thành.
Ngay khi gió bão nổi lên, hai hắc y nhân bên cạnh cũng đồng thời cười dữ tợn một tiếng, một trái một phải lao thẳng đến phía Hứa Thanh.

Mắt Cốt Đao lộ ra sự tuyệt vọng.
Chỉ có Hứa Thanh, thần sắc từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, ngay khi hai thân ảnh kia tới gần, khi những mũi băng nhọn bao quanh bên ngoài thân thể lão giả muốn bộc phát, hắn nhẹ giọng mở miệng.
- Cũng phải cám ơn ngươi.
Hầu như ngay lúc Hứa Thanh nói, hai hắc y nhân đang vọt tới phía hắn đột nhiên dừng bước chân lại.
Sắc mặt bọn họ trong nháy mắt biến thành màu đen, ánh mắt trợn to lộ ra sự hoảng sợ, từng tia máu màu đen, từ trong thất khiếu của bọn họ chảy xuống.
Dường như bọn họ đã trúng phải kịch độc, giờ phút này thậm chí còn không thể hô hấp, tâm thần hai người sợ hãi đến cực hạn, theo bản năng liền muốn bỏ chạy.
Nhưng không đợi bọn họ lui vài bước, hai người liền há miệng phun ra một ngụm máu đen, thân thể mất đi tất cả khí lực, lảo đảo ngã xuống đất, toàn thân run rẩy kịch liệt, biểu cảm đau khổ tột cùng, tựa như đang thừa nhận cực hình nhân gian, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong nháy mắt tiếp theo, bất đắc kỳ tử mà chết.
Một màn này, làm cho Cốt Đao vô cùng kinh hãi, lão giả mặc hắc y đang thi pháp cũng như là nổ vang trong đầu, gió bão bốn phía xuất hiện bất ổn.
Mà cặp mắt của lão, lúc này cũng thình lình có máu đen chảy xuống.
- Ngươi...
Sắc mặt lão giả đại biến, không cách nào duy trì sự ổn định của thuật pháp nữa, chợt đẩy tay ra phía ngoài, khiến cho những mũi băng nhọn bộc phát sớm hơn.
Nhưng bởi vì tâm thần bị ảnh hưởng, cho nên lần này bộc phát tuy uy lực lớn, nhưng phạm vi bao chùm lại bị lệch, thân thể Hứa Thanh mang theo Cốt Đao nhoáng một cái, liền nhẹ nhõm tránh đi, sau đó hắn nhìn lão giả mặc hắc y giờ phút này đang cấp tốc lui về phía sau muốn bỏ chạy.
Nhìn đối phương trong lúc rút lui còn không ngừng lấy ra đan dược nuốt vào, Hứa Thanh cũng không có đi ngăn cản, mà nhẹ giọng thì thào bên cạnh Cốt Đao đang sợ hãi.
- Một, hai, ba...
Ba chữ vừa ra khỏi miệng, trong nháy mắt lão giả mặc hắc y phốc một tiếng phun ra một ngụm máu đen, bên trong thậm chí còn có những mảnh nội tạng hư thối.
Thân thể của lão lảo đảo, nhưng không ngã xuống đất, mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hình như vẫn còn dư lực một chút, đang muốn tiếp tục bỏ chạy.

Hứa Thanh thấy một màn như vậy, nhăn mày lại, trong nháy mắt lao ra, trực tiếp đuổi theo lão giả, trong thần sắc tuyệt vọng của đối phương, duỗi tay về phía ngực lão cách không hạ một quyền xuống.
Trên nắm tay ngay lập tức huyễn hóa ra hình ảnh Tiêu đang dữ tợn nhe răng cười, đánh tới phía lão giả.

Phanh.
Thân thể lão già chấn động, quần áo trên ngực trong nháy mắt vỡ vụn thành tro bụi, trái tim tan vỡ, khí tuyệt bỏ mình.
Thi thể ngã xuống đất, cốt nhục trên ngực lõm vào, trên máu thịt còn ghép thành một cái mặt quỷ Tiêu, chỉ nhìn qua liền thấy vô cùng đáng sợ.
- Mượn gió khuếch tán bảy loại độc tán, trên lý luận sử dụng hỗn hợp, mấy hơi thở sau khi trúng độc nhất định tử vong, tại sao lão còn có thể kiên trì... 
Xem ra còn cần phải cải tiến thêm.
Hứa Thanh thì thào, không thèm để ý tới Cốt Đao một bên đã sợ đến choáng váng, bắt đầu sửa sang lại chiến lợi phẩm, sau cùng lấy ra Hủy Thi Tán, rải lên trên ba cỗ thi thể.
Theo thanh âm xì xì truyền ra trong khu rừng rậm yên tĩnh, ba cỗ thi thể cũng hóa thành máu loãng.
Làm xong những thứ này, Hứa Thanh nhìn Cốt Đao. 
Thể xác và tinh thần Cốt Đao đã bị Hứa Thanh ra tay hù dọa, cả người đều đang phát run, thân ảnh thiếu niên ở trước mắt ở trong mắt của gã, hình như đã trở thành tồn tại kinh khủng nhất trên thế gian này.
Vì vậy sau khi bị ánh mắt của Hứa Thanh quét tới, gã lập tức liền run run.
Mà trong lúc run rẩy, gã cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn, làn da trên tay cũng biến thành màu xanh, một màn này khiến cho gã xém chút nữa tan vỡ.
- Tiểu hài tử đạo hữu, ta ta... 
Ta cũng trúng độc.
- Trong phạm vi gió của khu vực này, đều trúng độc.
Hứa Thanh bình tĩnh mở miệng.
- Giải dược, cho ta giải dược...

Cốt Đao lo lắng, hắn cảm thấy toàn thân mình đều đang đau đớn.
- Độc của ta, không có giải dược.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn sương mù từ xa đang tới, trong sự tuyệt vọng của Cốt Đao, lại nhàn nhạt nói một câu.
- Ta tới cứu ngươi, là bởi vì ngươi đã mua đảm bảo, nhưng đây không phải là thứ mà ngươi có thể dựa vào để sử dụng sự khôn vặt của mình.
- Tiểu hài tử đạo hữu, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi, ta bắt đầu thấy trên người đau nhói rồi, ngươi xem da của ta cũng biến thành màu xanh...
Cốt Đao run rẩy, gã nhìn hai tay của mình càng ngày càng xanh, trong lòng lại nhớ tới một màn thất khiếu chảy máu chết thảm của hai tên hắc y nhân, nội tâm hoảng sợ đến cực hạn.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn gã một cái, vung tay phải lên, ném một túi thuốc tới.

Cốt Đao nhanh chóng tiếp được, trực tiếp rót vào trong miệng, bộ dạng rất sợ thiếu đồ không giải được độc, màu xanh trên người gã rất nhanh liền tiêu tán, nhưng bộ mặt lại bắt đầu phình to ra.
- Ngươi cho ta ăn cái gì vậy, sao miệng ta có chút sưng...
Cốt Đao cảm thấy mặt rất nặng, nói chuyện cũng không lưu loát, mờ mịt nhìn Hứa Thanh.
Hứa Thanh quét mắt nhìn Cốt Đao giờ phút này giống như là một đầu heo, nhàn nhạt mở miệng.
- Cũng là độc dược..


Bạn cần đăng nhập để bình luận