Quang Âm Chi Ngoại

Chương 640: Thiên đinh trấn yêu xà (1)

Chí bảo của cái tiểu Huyền U tông là một khối nham thạch có khắc bích

hoạ.

Nhìn qua rất tầm thường, mà nó đích xác cũng chỉ là một khối nham thạch

khắc bích hoạ rất tầm thường.

Nhưng nội dung bích hoạ lại không tầm thường, phía trên vậy mà lại vẽ một

con long xà cực lớn, thân thể của nó rất dài, nhìn như là rắn, nhưng lại có thể

nhìn thấy phía sau có sáu đôi cánh bằng thịt.

Đầu lại giống như là cá sấu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn, dù chỉ được khắc

vào trên bích hoạ, nhưng người ngoài nhìn vào vẫn có thể cảm thấy vẻ hung

hăng ngập trời đập vào mặt như cũ.

Con long xà bên trong bích hoạ đang bị một cái đinh cực lớn ghim chặt vào

trên cái đuôi, hạn chế hành động của nó, mà trên đầu của cái đinh này còn có

một sợi xiềng xích vừa thô vừa to, một đầu kết nối với cái đinh, một đầu còn lại

thì trực tiếp luyện hóa đưa vào trong đỉnh đầu của con long xà này.

Kể từ đó đầu đuôi của con long xà này đều bị hạn chế, nhưng lại không dễ

tử vong, mà trên thân thể của nó rõ ràng bị người ta rạch ra một miệng vết

thương thật dài, lộ ra cả gân cốt bên trong.

Có thể rõ ràng nhìn thấy trên gân cốt của nó bị khắc xuống rập rạp vô số

những đạo cấm chế, nhìn thấy mà giật mình.

Tất cả những thứ miêu tả bên trong bích hoạ, đủ để cho bất luận ai thấy

cũng đều hiểu rõ một điều, đó là quãng đời còn lại của con long xà này sẽ thê

thảm vô cùng, nó chỉ có thể giãy dụa, chỉ có thể kêu rên nhưng lại không thể cải

biến, từ đây cũng có thể thấy được, người làm ra việc này hẳn là có hận ý ngập

trời với con long xà đó.

Rõ ràng có thể giết chết, nhưng lại chỉ muốn hành hạ khiến cho nó phải chịu

đau đớn tột cùng.

Mà điều khiến cho tâm thần của cả Hứa Thanh cùng đội trưởng đều phải

chấn động, đó là mắt của con rắn này, trên bức điêu khắc thì trong mắt của nó

giống như có tinh thần lưu chuyển, nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy bên

trong giống như có hơn vạn tinh thần đang chồng chất lên nhau.

Đây chính là…. Quy Khư cảnh Đệ nhị giai!

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, đội trưởng cũng chú ý đến Hứa Thanh,

sau đó đồng thời quét về phía lão giả.

"Vật này là cái gì?" Đội trưởng hỏi.

"Đây chính là thứ dính dáng của Huyền U tông chúng ta cùng với Huyền U

Cổ Hoàng đó, vào vô số năm tháng trước, lúc Huyền U Cổ Hoàng vẫn chưa

nhất thống Vọng Cổ, lão nhân gia người mang theo sứ mạng vượt biển mà đến,

khi đến đại lục Vọng Cổ liền mở ra một cái truyền kỳ." Lão giả nhanh chóng

giải thích.

"Lần đầu đến, nơi Cổ Hoàng đạp chân đầu tiên chính là ngay tại Nghênh

Hoàng Châu bây giờ, mà trên đường tới, một khắc khi ngài sắp lên bờ thì có

một con yêu xà năm đó làm loạn nơi đây không phục Cổ Hoàng, không biết tốt

xấu mà đi ra cắn Cổ Hoàng một cái.”

"Tuy lúc ấy Cổ Hoàng chưa thành đại đạo, nhưng ngài vẫn có thể dễ dàng

trấn áp con yêu xà nho nhỏ này, cuối cùng Cổ Hoàng lấy một chiếc thiên đinh,

ghim yêu xà này ở cạnh bờ biển Nghênh Hoàng Châu, lại lạc ấn cấm chế bên

trong gân cốt của nó, khiến nó phải chịu hành hạ, đồng thời cùng nói với đồng

bạn bên cạnh, nói con yêu xà này cắn ta một cái, ta liền trấn áp con yêu xà này

mười vạn năm."

"Mặt khác, lúc đó Cổ Hoàng còn lưu lại một bài thơ."

"Thiên đinh trấn yêu xà, vạn pháp luyện càn khôn!" Mặc dù lão giả đang bị

đội trưởng giẫm nằm trên mặt đất, nhưng khi nói tới Huyền U Cổ Hoàng, trong

thần sắc của lão vẫn nhịn không được lộ ra vẻ ngạo nghễ.

"Cắn một cái liền mổ bụng hạ cấm chế, khiến nó chịu trấn áp hành hạ đau

khổ mười vạn năm? Lòng dạ hẹp hòi như vậy sao?" Thần sắc của đội trưởng cổ

quái, không khỏi liếc mắt nhìn về phía Hứa Thanh, sau đó truyền âm với hắn.

"Tiểu Thanh, trước đây ta cho rằng ngươi đã là người có lòng dạ hẹp hòi

nhất rồi, nhưng hiện tại xem ra, ngươi còn phải cố gắng hơn nữa nha." Đội

trưởng trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh, có người ngoài ở đây nên y sẽ không

mở miệng hô tên Hứa Thanh, nhưng truyền âm thì không ngại.

"Đội trưởng, kiếp trước của ngươi chính là con rắn kia đúng không?" Thần

sắc của Hứa Thanh vẫn như thường, trả lời một câu.

Đội trưởng nhướn lông mi lên, cười ha ha một cái rồi quay đầu giẫm mạnh

một cái vào bụng lão giả, biểu cảm hung tàn mở miệng.

"Chí bảo của tông môn các ngươi, chỉ có bích hoạ này? Đã có bích hoạ, vậy

vị trí con con yêu xà kia có được ghi lại bên trong hay không?" Đội trưởng nói

xong liền cầm khối nham thạch quan sát, nhưng không thấy có vị trí nào được

khắc trong bích hoạ cả.

Lão giả sau khi nghe thấy câu hỏi này cũng có chút lúng túng, chần chờ một

chút, nhưng lão nhìn thấy hai người đệ tử thượng tông này cũng không phải là

hạng người lương thiện, cho nên cũng không dám giấu giếm, chỉ có thể thở dài

nói rõ.

"Không có ở trong đó."

"Ở đâu?" Hứa Thanh hỏi một câu, đáy lòng mơ hồ đã có suy đoán.

"Ở trong cấm địa Huyền U tông của Liên Minh Bát Tông các ngươi." Lão

giả mở miệng.

Đội trưởng nghe vậy liền nở nụ cười.

"Chí bảo của các ngươi là bích hoạ, thứ được khắc lại chính là cấm địa

Huyền U tông của liên minh?"

Lão giả càng lúng túng, nở nụ cười khổ.

"Thật ra bên trong Nghênh Hoàng Châu, chúng ta mới chính là Huyền U

tông chính tông, tổ tiên năm đó đã tiếp nhận mệnh lệnh của Cổ Hoàng trấn thủ

con yêu xà kia, hàng năm phải khiến cho con yêu xà chịu đau khổ sâu sắc thêm

một phần."

"Cứ như vậy thời gian trôi qua, mặc dù khúc giữa cũng bị cắt đứt mấy lần,

nhưng vẫn có thể miễn miễn cưỡng cưỡng truyền thừa xuống dưới, cho đến khi

sư phụ ta…Năm đó ngài gặp phải Tử Huyền Tiên Tử của liên minh các ngươi,

ngay khi nhìn thấy Tử Huyền Thượng Tiên thì sư phụ ta chỉ liếc mắt nhìn qua,

liền lập tức nhìn ra tương lai không thể hạn lượng của Tử Huyền Thượng Tiên."

"Vì vậy lão nhân gia đã cam tâm tình nguyện rời khỏi Tổ Địa, cũng giao lại

tông môn cho đối phương, sau đó liền tiêu diêu tự tại mang theo chúng ta ẩn cư

ở này, trải qua cuộc sống bình yên điềm tĩnh không tranh quyền thế, 30 năm

trước đã giá hạc tây du..."

Hứa Thanh nhìn đám đệ tử xanh xao vàng vọt chung quanh, lại nhìn lão giả

sợ hãi rụt rè một chút, bảo trì trầm mặc.

Thần sắc Đội trưởng cổ quái, nhìn lão giả.

Lão giả trở nên lúng túng, không biết phải nói cái gì.

"Có phải sư phụ của ngươi họ Triệu không? Gọi là Triệu Trung Hằng?" Sau

một lúc lâu, đội trưởng ho khan một tiếng, sau đó mở miệng.

"Hả? Sư phó không phải họ Triệu." Lão giả sững sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận