Quang Âm Chi Ngoại

Chương 497: Chữ Tổ trấn Nguyên Anh (3)

Hình như dưới lá chiến kỳ này đã có vô số tồn tại Thần Thánh bị chém giết,

vô số cường giả dị tộc bị tàn sát. Sau khi được Lục gia lấy ra, lá cờ này lập tức

bạo phát ra một cỗ khí thế hung ác tuyệt thế rung chuyển cả thiên địa.

Khí tức này rất mạnh khiến cho bầu trời bị triệt để ngưng kết, những gợn

sóng trên biển cũng trực tiếp bất động.

Một cỗ uy áp bá đạo trấn áp vạn tộc, phá vỡ thương khung, lập tức bộc phát

từ trên lá cờ.

Giọng nói của Bạch Lệ lập tức im bặt, trong nháy mắt tiếp theo thì một cỗ

cảm giác vùng vẫy trước đó chưa từng có ầm ầm bộc phát từ trên người gã,

giọng nói của gã cũng biến đổi, bên trong tràn đầy hoảng sợ và còn có sự kinh

hoảng thật lớn.

"Chiến kỳ của nhân tộc! Địa phương nhỏ nhoi thế này, tại sao lại có thể có

vật đó chứ!!"

Hiển nhiên, mặc dù Bạch Lệ ẩn thân ở trong cơ thể của tộc trưởng Hải Tinh

tộc, nhưng gã cũng không phải biết hết thảy toàn bộ, tối thiểu nhất gã không

biết được Thất Huyết Đồng đã từng tung ra chiến kỳ này khi đánh tới hòn đảo

của nhân ngư tộc!

Lúc này khi chiến kỳ của nhân tộc xuất hiện, Bạch Lệ nơi đây đã hoàn toàn

bị hù dọa, hồn phi phách tán.

Gã toàn lực vùng vẫy muốn trốn thoát, mà dưới sự vùng vẫy điên cuồng của

gã thì ngọn núi thứ sáu dần dần xuất hiện dấu hiệu không cách nào tiếp tục trấn

áp.

Trên bầu trời, trong mắt Lục gia lóe lên hàn mang, hai tay nhanh chóng bấm

niệm pháp quyết rồi lập tức vung vẩy, chiến kỳ của nhân tộc tràn ra một luồng

tia sáng rực rỡ chói mắt, chiếu về phía thân núi.

Nhưng hiển nhiên lão cũng không phải là Thất gia, tu vi cũng không bằng,

cho nên vận hành chiến kỳ của nhân tộc cũng không cách nào nhanh chóng và

thong dong như Thất gia lần trước.

Đối với Lục gia mà nói, muốn triển khai toàn bộ lực lượng của chiến kỳ của

nhân tộc thì cần có thời gian.

Mắt thấy như thế, trong mắt Hứa Thanh lộ ra quyết đoán và thân thể nhoáng

một cái ra, đội trưởng bên cạnh cũng hô hấp dồn dập nhìn chằm chằm vào thân

hình của Bạch Lệ ở dưới ngọn núi thứ sáu, vẻ điên cuồng trong mắt đã đạt đến

cực hạn.

"Thần Tính! Lại nồng đậm và thuần khiết như thế!! Còn không có bất kỳ dị

chất hỗn tạp nào ở bên trong!!!" Đôi mắt của đội trưởng đỏ lên.

Tốc độ của hai người vô cùng nhanh, ngay lập tức lao thẳng đến thân núi,

mà Bạch Lệ ở dưới cũng đang gào thét cùng với vùng vẫy ở dưới chấn động

thần năng. Chấn động của thần năng đối với tu sĩ cấp thấp mà nói, khi đã tràn ra

thì chỉ hơi đụng chạm một chút liền sẽ diệt vong.

Nhưng Hứa Thanh có sợi dây chuyền che chở, lúc này màn hào quang bên

ngoài thân thể của hắn đang kịch liệt vặn vẹo để miễn cưỡng chống đỡ, mà đội

trưởng bên đó cũng vô cùng khó khăn, đi ra một bước liền phun ra một ngụm

máu tươi, nhưng ngoài thân thể của y cũng có một mặt thuẫn thủ hộ bản thân,

đồng thời thì bên trong ánh mắt của y cũng tràn ngập vẻ điên cuồng.

Không để ý tới đội trưởng, Hứa Thanh nhìn chằm chằm phía Bạch Lệ dưới

thân núi đang vác núi đứng lên muốn chạy trốn, hắn bỗng nhiên giơ tay phải

lên, lập tức có rất nhiều con sâu nhỏ màu đen vùn vụt bay ra phóng thẳng đến

chỗ Bạch Lệ.

Nhưng Thần Tính đến từ trên người Bạch Lệ quá mạnh mẽ, không đợi đám

tiểu hắc trùng tới gần thì rất nhiều con liền tan nát tử vong. Bạch Lệ cũng đồng

thời nhận ra Hứa Thanh cùng với đội trưởng, nhưng lúc này gã không có đủ

thời gian đi quan tâm tới hai người, gã gầm nhẹ một tiếng bộc phát lực lượng

toàn thân, lần nữa nâng thân núi lên một chút, cố gắng nâng qua đỉnh đầu.

Thân núi lập tức nổ vang và bị gã cứng rắn ném văng đi mấy trượng, mượn

cơ hội này thân thể của gã nhoáng một cái muốn bỏ chạy. Nhưng vào lúc này,

trong mắt Hứa Thanh hiện lên một tia lạnh lẽo, tay phải nắm chặt chữ của lão

tổ.

"Tị!"

Bốn chữ Tị Đầu Sinh Hỏa, chữ Hỏa (火) lúc trước giờ đã mơ hồ, mà lúc này

chữ tị cũng lập tức vặn vẹo rồi nhanh chóng tan biến, huyễn hóa thành một cái

mũi thật lớn bay về phía Bạch Lệ đang bỏ trốn.

Tốc độ cực nhanh như điện chớp, xuyên thẳng qua khoảng cách nháy mắt

liền tới gần đối phương.

Sắc mặt Bạch Lệ lập tức biến đổi, cái mũi này liền hung hăng đụng tới, âm

thanh va chạm kịch liệt vang vọng khắp trời, Bạch Lệ phun ra một ngụm máu

tươi và thân thể bị chấn lui nên đã bỏ lỡ cơ hội bỏ chạy, mà thân núi phía trên

lại hạ xuống trấn áp lần nữa.

Oanh một tiếng, Bạch Lệ phát ra tiếng gào thét thê lương toàn lực chống cự

thân núi, đồng thời luồng hỏa diễm màu lam đến từ thân núi cũng toàn lực ập

đến, điên cuồng thiêu đốt luyện hóa gã.

"Bò sát nhân tộc đáng chết!!" Bạch Lệ nghiến răng, cả mắt đỏ thẫm mà toàn

lực ngăn cản, đồng thời đội trưởng bên cạnh cũng mượn nhờ cơ hội này đột

nhiên bộc phát tốc độ, như không muốn sống mà trực tiếp lao tới.

Dù trong quá trình tới gần thì thân thể của y bị khí tức của Bạch Lệ ảnh

hưởng làm xuất hiện sự ăn mòn, ngay cả trên mặt cũng đều như thế, nhưng đội

trưởng không thèm để ý chút nào. Đội trưởng không tiếc đại giới mà kiên trì vọt

tới, sau khi đến gần chợt cắn một cái trên thân của Bạch Lệ.

Rặc rặc một tiếng toàn thân Bạch Lệ chấn động, đội trưởng cũng kêu thảm

một tiếng và thân thể nhanh chóng rút lui trở về, nửa người dưới vang lên một

tiếng oanh… tan vỡ. Một cánh tay cũng vỡ vụn và nửa người dưới đều không

còn, con mắt cũng chỉ còn một con, ruột rơi đầy đất, đồng thời hàm răng trong

miệng cũng đều rụng hết

Nhưng trong miệng của đội trưởng đã có một khối thịt của Bạch Lệ, lập tức

bị đội trưởng nuốt tươi xuống, trên mặt vừa lộ ra sự điên cuồng lại lộ ra vẻ thỏa

mãn mà cười.

Lửa giận trong lòng Bạch Lệ bốc lên và ngửa mặt lên trời gào thét, nhưng

gã bị trấn áp không cách nào phản kích, mà hỏa diễm bốn phía lại không ngừng

khiến gã suy yếu, điều này khiến cho cả người gã hoàn toàn phát điên.

Hai mắt của gã đỏ bừng rồi tiếp tục bộc phát Thần Tính trên người, lại nhấc

thân núi phía trên lên một lần nữa, sau đó thân thể nhoáng một cái hóa thành hai

phần rồi lao về hai phía để cấp tốc chạy trốn, muốn thoát ly phạm vi của thân

núi.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, Hứa Thanh đã sớm nhìn chằm chằm vào gã

nên ra tay lần nữa, chữ lão tổ cho lập tức vang lên, chữ Đầu trong Tị Đầu Sinh

Hỏa bay ra rồi trực tiếp hóa thành một cái nắm đấm thật lớn, bay thẳng đến phía

Bạch Lệ.

Hứa Thanh vừa muốn tiếp tục triển khai thêm chữ của lão tổ, thế nhưng hư

ảnh nắm đấm không cần phân biệt, giống như có thể tự động khóa chặt khí tức

của đối phương rồi trực tiếp bay đến trước mặt chân thân của Bạch Lệ, trong sự

tuyệt vọng cùng bi phẫn của Bạch Lệ, một đấm hạ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận