Quang Âm Chi Ngoại

Chương 66: 66: Người Như Ngọc 2


Sau khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, liền càng ngày in càng sâu, khiến cho Hứa Thanh không ngừng nhìn tới, đáy lòng thử nghiệm để cho cái bóng dang tay nhúc nhích, nhưng thử thật lâu, vẫn không cách nào làm được.

Khiến cho Hứa Thanh than nhẹ một tiếng, hắn cảm thấy là mình quá tham, đang muốn bỏ qua, nhưng vào lúc này... 
Cái tay của cái bóng, đột nhiên run lên một chút! Một màn này, để cho ánh mắt của Hứa Thanh chợt trợn thật to, hô hấp có chút dồn dập.
Hắn xác định không phải hoa mắt, mà vừa rồi tay của mình cũng không hề nhúc nhích, cho nên gia tăng thử nghiệm.
Cho đến sau một lúc lâu, cái tay của cái bóng, trong lúc tay Hứa Thanh chưa từng giơ lên, hơi... 
giơ lên một chút! Chỉ là một chút, nhưng Hứa Thanh đã cảm thấy đầu mình tựa như muốn nổ tung, trống trơn một mảnh.

Thật lâu mới từ trong cơn đau đau nhức khôi phục một chút, trong khi thở hồng hộc, ánh mắt của hắn lại lộ ra quang mang mãnh liệt.
- Có thể khống chế!
Hứa Thanh cúi đầu, liếc mắt nhìn cái bóng dáng thật sâu.

Hắn biết rõ bây giờ mặc dù khống chế rất khó khăn, vả lại vừa rồi đại não liền trống trơn cùng cơn đau đầu bây giờ, đều nói cho hắn biết việc này sẽ tiêu hao cực lớn.
Nhưng hắn tin tưởng, theo sự thuần thục của mình, theo tu vi của mình tăng lên, sớm muộn có một ngày, mình có thể điều khiển linh hoạt cái bóng của bản thân.
Mà tới được lúc kia, bóng của hắn... 
Sẽ trở thành vũ khí xuất kỳ bất ý của hắn!
- Hy vọng cái ngày đó, có thể đến nhanh một chút.
Hứa Thanh thở sâu, vuốt vuốt cái trán đang đau đớn như muốn nứt ra, về gian phòng của mình khoanh chân đả tọa.
Cho đến sáng sớm, hắn mới khôi phục một nửa, thần sắc có chút uể oải. 
Cưỡng ép giữ vững tinh thần, thay đổi một chút quần áo cũ trên thân, vội vàng đi tới lều vải của Bách đại sư.
Trần Phi Nguyên không có ở đây, Bách đại sư cũng còn chưa tới, chỉ có Đình Ngọc lưng đeo sách ở đó, sau khi thấy Hứa Thanh đến, nàng tùy ý giơ tay lên chào một tiếng, lại tiếp tục đọc thuộc lòng.
Trong khoảng thời gian này đều là như thế, Hứa Thanh nghe Đình Ngọc từng nói, trong những thiếu niên thiếu nữ đoạn thời gian trước tới bên ngoài kia, có bằng hữu của Trần Phi Nguyên, cho nên gã thường xuyên xin phép nghỉ đi qua chơi đùa.
Mà Bách đại sư trong khoảng thời gian này cũng không biết đang bận rộn cái gì, mỗi ngày đều tới muộn một chút, sau khi kết thúc chương trình học cũng sẽ rời khỏi rất nhanh.
Hứa Thanh sau khi gật đầu liền ngồi ở một bên, lấy ra mảnh trúc của mình, lặng lẽ ôn tập bài học hôm qua, Đình Ngọc ở một bên vừa chào hỏi xong, bỗng nhiên lại ngẩng đầu, hồ nghi nhìn Hứa Thanh một chút.
- Ta làm sao lại cảm thấy giống như trên người ngươi có nhiều hơn một chút biến hóa?
Hứa Thanh không ngẩng đầu, tiếp tục ôn tập.
Đình Ngọc trừng mắt sáng, cẩn thận xem xét một phen.

Rất nhanh Bách đại sư đã đến, vì vậy nàng đành phải dừng, nhưng trong khóa học ngày hôm nay, nàng nhiều lần đảo qua Hứa Thanh.
Nếu như là ngày xưa, Bách đại sư nhất định sẽ nghiêm khắc, nhưng hôm nay lão cũng giống như có tâm sự, chỉ là dạy dỗ vài câu, sau đó liền không để ý tới nữa.
Cho đến khi nói xong chương trình học của ngày hôm nay, lại bố trí nội dung khảo hạch ngày mai, Bách đại sư liền vội vàng rời đi.
Lão sư đi rồi, Hứa Thanh đứng dậy định ly khai, thân thể Đình Ngọc bên đó nhoáng một cái, trực tiếp liền ngăn đường của hắn.


Chân mày Hứa Thanh hơi nhíu lại, nhìn Đình Ngọc.
Đình Ngọc cũng không cam chịu yếu thế ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoát tục xinh đẹp tuyệt trần, trừng đôi mắt to như là ngôi sao nhìn Hứa Thanh, đôi mắt đẹp ở lướt qua thân thể cao hơn cùng với trên mặt của hắn, hoảng hốt nói.
- Ta đã biết, ngươi cao hơn.
- Ừ.
Hứa Thanh gật nhẹ đầu, lách qua Đình Ngọc định ly khai, nhưng thân thể Đình Ngọc lại nhoáng một cái, lần nữa ngăn trở, trong con ngươi rực rỡ như sao mang theo một chút hiếu kỳ.
- Tiểu hài tử, mặt ngươi mỗi ngày đều vô cùng bẩn, ta cũng không biết hình dạng ngươi thế nào, hôm nay ngươi lại có biến hóa, không được, ta muốn lau cho ngươi, nhìn xem ngươi cuối cùng lớn lên là cái dạng gì.
Đình Ngọc nói xong, lấy ra khăn tay, liền muốn động thủ.
Hứa Thanh bài xích, thân thể vừa muốn lui ra phía sau, Đình Ngọc hừ một tiếng.
- Tiểu hài tử, hôm trước ta đã giúp ngươi xin nghỉ học, đây là nhân tình!
Động tác của Hứa Thanh dừng lại, mà mượn một khắc hắn dừng lại, thân thể Đình Ngọc lập tức liền đến, linh năng trong khăn tay ướt át chấn động, nhẹ nhàng lau một vòng trên mặt Hứa Thanh.

Gương mặt được lau đi, lập tức lộ ra da thịt trắng noãn, đáy lòng Hứa Thanh không kiên nhẫn, đang muốn mạnh mẽ rời khỏi.
- Tiểu hài tử, ta là sư tỷ của ngươi!
Đình Ngọc lần nữa hô to, mà hai chữ ‘sư tỷ’ này, hiển nhiên có sức nặng rất nặng, khiến cho thân thể Hứa Thanh không khỏi cứng đờ.
Ánh mắt Đình Ngọc cong ngoặt như trăng lưỡi liềm, ẩn giấu sự linh hoạt cùng giảo hoạt, lần này dùng tốc độ nhanh hơn, cầm lấy khăn tay cọ qua cọ lại trên mặt Hứa Thanh. 

Đáy lòng Hứa Thanh tuy bài xích mãnh liệt, nhưng nghĩ tới hai chữ sư tỷ, làm cho hắn cuối cùng cũng không có né tránh.
Cứ như vậy, theo Đình Ngọc lau chùi, mặt Hứa Thanh cũng chầm chậm hiển lộ ra.
Mà động tác của Đình Ngọc cũng dần dần chậm chạp, ánh mắt càng là trợn to, ngơ ngác nhìn dung mạo Hứa Thanh, trong đầu chẳng biết tại sao, nổi lên tia đỏ ửng.
Lần đầu tiên trong sáu năm, trên mặt Hứa Thanh sạch sẽ, khiến cho hắn cảm thấy cực kỳ không ổn, thừa dịp Đình Ngọc đứng ở chỗ đó, hắn lập tức lách qua, nhanh chóng chui ra khỏi lều vải.
Ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào trên mặt, Hứa Thanh càng thấy khó chịu hơn, còn có một loại cảm giác giống như tr@n truồng đi ở bên ngoài vậy.
Vì vậy hắn cúi đầu xuống nhặt bùn trên mặt đất, sau đó bôi bôi trên mặt, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, khôi phục lạnh lùng, đi đến phía cấm khu.
Cho đến khi hắn rời khỏi, Đình Ngọc ở bên trong lều vải mới thở ra một hơi thật dài, rù rì nói nhỏ.
- Ừ, lớn lên cũng không tệ lắm.
Nàng nói xong, theo bản năng vén cửa lều vải lên, nhìn bóng lưng đi xa của Hứa Thanh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú có chút ửng đỏ, như con nai đi loạn nhìn lung tung khắp nơi.
- So với Trần Phi Nguyên thì đẹp trai hơn rất nhiều, không đúng, Trần Phi Nguyên hoàn toàn không có cách nào so sánh cùng với hắn a..


Bạn cần đăng nhập để bình luận