Quang Âm Chi Ngoại

Chương 647: Kiếm Vu cao quang (2)

Mà đồng tử trong mắt của đội trưởng cũng trực tiếp dựng thẳng, nhìn chằm

chằm vào hàm răng dính máu khô bên trong đầu rắn, hô hấp cũng trở nên mãnh

liệt.

"Ta quá ngốc, cần gì phải nghĩ đến bảo bối phía ngoài chứ, không ngờ trong

liên minh rõ ràng lại có bảo bối như thế này!! Không lẽ đó chính là máu của

Huyền U Cổ Hoàng sao!!"

Hứa Thanh không chú ý tới cái hàm răng kia, hắn đảo mắt nhìn qua bốn

phía, sau đó tập trung cảm thụ hồn lực nồng đậm chứa ở nơi đây.

Hồn lực ở nơi này quả thực rất là đậm đặc, tựa như hóa thành biển vậy,

khiến cho Sát Hỏa Thôn Hồn Kinh trong cơ thể Hứa Thanh cũng bắt đầu tự

động vận hành, dẫn dắt một tia hồn lực dung nhập vào trong cơ thể.

"Nơi đây quả nhiên là địa phương tạo hóa để mở pháp khiếu!" Tim Hứa

Thanh đập thình thịch, nhưng hắn cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà

không ngừng nhìn bốn phía xa xa, tiếp tục quan sát.

Trọng điểm là sự tồn tại của tu sĩ, nơi đây không phải chỉ có ba người bọn

họ, vô luận là đệ tử của Huyền U tông hay là người của tông môn khác, đều có

người tiêu tốn linh thạch để tới đây tu hành.

Nhất là đệ tử của Huyền U tông, hiển nhiên là bọn họ không thể nào cũng

cần phải trả giá cao giống như các đệ tử bên ngoài được, khẳng định có càng

nhiều phương pháp để đổi lấy tư cách đi vào trong này hơn, thế nên trong hơn

mười người mà Hứa Thanh nhìn thấy thì có hơn phân nửa là đệ tử của Huyền U

tông.

Những người này đều đang khoanh chân ngồi riêng một chỗ, đều đang tu

hành, Hứa Thanh thấy tuyệt đại đa số người đều ngồi ở tít mãi ở vòng ngoài của

bộ xương con rắn, rất ít người tới gần hạch tâm.

Điều này khiến cho Hứa Thanh nghĩ tới lệnh bài mà Tử Huyền Thượng Tiên

cho.

Hiển nhiên tu hành ở nơi này, càng tới gần hạch tâm hơn thì hồn lực sẽ lại

càng đậm đặc hơn.

Nhưng mà Hứa Thanh cân nhắc một chút, coi như đi sâu vào trong thì thời

gian ba ngày cũng không đủ để giúp hắn mở ra mười đạo pháp khiếu, muốn mở

ra mười đạo pháp khiếu thì ít nhất phải ở chỗ này một tháng mới có thể.

Mặt khác nếu mấy đạo pháp khiếu tiếp theo lại cần thêm càng nhiều hồn lực

hơn nữa, đoán chừng một tháng có lẽ cũng không đủ.

"Ta cũng không có nhiều linh thạch như vậy..." Hứa Thanh quay đầu nhìn

Ngô Kiếm Vu, đội trưởng cũng hít sâu một hơi và nhanh chóng đưa mắt nhìn tới

trên người Ngô Kiếm Vu.

Hai người bọn họ có thể đạt thành mục tiêu hay không, còn phải xem trình

độ kích thích của Ngô Kiếm Vu đối với yêu xà.

Mà lúc này Ngô Kiếm Vu cũng đang hưng phấn đến run rẩy.

Ngay khi đi ra khỏi vòng xoáy, một khắc bước chân vào nơi này thì gã liền

không chịu được kích động mà cả người run rẩy lên, trong mắt cũng lộ ra tia

sáng trước đó chưa từng có, trực tiếp nhìn chằm chằm vào cây trụ cực lớn kia.

Mà ở phía trên, còn khắc một bài thơ.

Nhưng khi Hứa Thanh chú ý tới, cái này cũng có chút khác biệt với bích hoạ

trên khối nham thạch, nhưng hắn cũng không có để ở trong lòng, nhưng trong

mắt Ngô Kiếm Vu, đó chính là đầu nguồn khát vọng của gã.

Căn bản cũng không cần Hứa Thanh và đội trưởng thúc giục, gã vừa run rẩy

vừa chuyển tầm nhìn lên trên không trung, nhìn bài thơ ở xa xa, thì thào nói

nhỏ.

"Thiên đinh trấn xà yêu, hoàng huyết luyện càn khôn!"

Hứa Thanh và đội trưởng tập trung chú ý cao độ, cảm giác động tĩnh bốn

phía, nhưng bốn phía không hề có chút biến hóa nào, hết thảy như thường.

"Không có hiệu quả?" Hứa Thanh thầm than một tiếng, hắn cảm thấy hình

như tính toán lúc trước của mình và đội trưởng chưa đúng lắm, Ngô Kiếm Vu

làm sao có thể khiến cho hồn của con rắn chú ý, dù gì thì hồn của con rắn này

cũng đã ngủ say vô số năm tháng, cũng không phải dễ bị kích thích như vậy.

Nhưng đội trưởng hiển nhiên không cam lòng, y nhìn chằm chằm giữa

không trung, lại nhìn Ngô Kiếm Vu vừa run rẩy vừa thưởng thức bài thơ của

Huyền U Cổ Hoàng, bỗng nhiên mở miệng.

"Tiểu Kiếm Kiếm, ngươi tưởng tượng trong đầu một chút, Huyền U Cổ

Hoàng vĩ đại, ngài mặc Đế bào đầu đội Đế quan, đỉnh đầu là một cái ô chín

tầng, tỏa ra vạn đạo lưu quang, khí thế ngập trời, lúc này ngài đi từ Vô Tận Hải

bước tới, một bước hạ xuống thì biển khơi liền lõm xuống, hai bước hạ xuống là

nước biển liền quỳ bái đối với thân ảnh kia."

Lời đội trưởng vừa ra, thân thể Ngô Kiếm Vu lại càng chấn động mãnh liệt

hơn.

"Đến khi ngài đi ra bước thứ ba, đi tới đại lục Vọng Cổ, lúc ấy nơi này vẫn

chưa được gọi là Nghênh Hoàng Châu, mà bị một đầu yêu xà nắm quyền, vô số

tiểu quốc của nhân tộc ta đều bị nó nuôi nhốt để làm đồ ăn!"

"Cổ Hoàng nhìn thấy như thế liền tức giận vô cùng, càng quá phận chính là,

con rắn biển nho nhỏ này còn cắn một cái vào trên đùi Cổ Hoàng!"

Đội trưởng nói đến đây, hô hấp của Ngô Kiếm Vu cũng dồn dập, trong đầu

cũng đã tạo thành một cảnh tượng.

"Cổ Hoàng cúi đầu miệt thị, phất tay luyện hóa ngũ hành thành một cây

thiên đinh, trực tiếp trấn áp con yêu xà này ở đây, trước khi đi tiện tay viết

xuống một bài thơ!

"Ngô Kiếm Vu, ngươi có tưởng tượng ra được cái cảnh tượng này không!!"

Hô hấp của Ngô Kiếm Vu trở nên dồn dập trước đó chưa từng có, thân thể

cũng càng lúc càng run rẩy kịch liệt, trong đầu hình thành một bức họa, Cổ

Hoàng đi bộ từ trên biển tới, mà bộ dáng của Cổ Hoàng cũng dần dần trở thành

bộ dáng của gã.

Thậm chí giờ khắc này khí chất trên người của gã cũng bất tri bất giác cải

biến, Ngô Kiếm Vu thích nhất chính là bắt chước Huyền U Cổ Hoàng, cũng đã

bắt chước rất nhiều năm, bắt chước đến tận xương tủy.

Mà lúc này dưới sự miêu tả của đội trưởng, gã bỗng theo bản năng đi bắt

chước, sắc mặt cũng biến thành trầm thấp và vẻ mặt biến thành nghiêm nghị,

trong mắt lộ ra vẻ miệt thị đứng trên không trung, quét mắt nhìn qua đại địa,

phất ống tay áo nhàn nhạt mở miệng.

"Chỉ là tiểu xà mà dám cắn bổn Hoàng, cẩn thận gãy răng thủng bụng."

Lời gã vừa ra thì nơi đây lập tức vang lên tiếng nổ, trong lúc mơ hồ hình

như có một tiếng gào thét chứa đựng năm tháng, mang theo hận ý, mang theo

hung tàn, mang theo điên cuồng, vang vọng bát phương vang, chấn nhiếp tâm

thần!!

Cùng lúc đó bên trong cấm địa của Lăng Vân Kiếm tông cũng vang lên một

tiếng gào thét, mang theo thê lương, càng có một mối hận ngập trời.

"Hứa Thanh, ta phải hảo hảo cám ơn ngươi, nếu không phải ngươi khiến cho

ta thời khắc đều ở trong sinh tử, đau khổ hành hạ cho đến giờ, Thánh Quân Tử

ta cũng không thể nào mở ra đạo pháp khiếu thứ 121 nhanh như vậy!"

Âm thanh gào thét vang vọng bên trong động quật, Thánh Quân Tử vốn

giống như khô lâu, lúc này bỗng chốc xông ra từ trong huyết đầm, bay đến

không trung.

Rất nhiều máu loãng từ trên thân thể chảy xuống, lộ ra một thân hình cường

tráng cùng với dung nhan tuyệt thế dưới mái tóc đỏ, chỉ là bây giờ con mắt phải

của gã đã vĩnh viễn hóa thành đen nhánh, bị một con Kim Ô ẩn ở chỗ sâu mà

người ngoài không thể điều tra hay thay thế.

Con Kim Ô này là để cung cấp sinh cơ kinh người cho gã, dùng để triệt tiêu

kịch độc trong cơ thể của gã.

Mà một khắc khi đạt thành cân bằng, liền khiến cho Thánh Quân Tử vào

trong thời khắc sinh tử tìm được đạo pháp khiếu thứ 121, sau đó liền được gã

mở ra, tạo thành.. Đoàn mệnh hỏa thứ năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận