Cô Gái Địa Ngục

Chương 100: C100: Chương 100

Anh ta vậy mà là sinh viên du học nước ngoài, tôi thực sự nhìn không ra đó.

Trương Trì tiến tới nói: "Cô Khương, tôi biết cô là người có bản lĩnh. Ở đây tôi có một việc nhỏ muốn nhờ cô giúp đỡ."

Trương Trì sai người đến giúp Ôn Noãn tìm tôi, với tình nghĩa này tôi phải cho anh ta thể diện.

"Có chuyện gì vậy?" tôi hỏi.

Trương Trì nói rằng anh ta có một người chú bác, họ Phương, cũng là lão đại một bang phái, bang phái của ông ấy là một trong hai xã đoàn lớn nhất Hồng Kong, rất có thế lực. Chú này tuổi cũng đã tương đối lớn, đã ngoài bảy mươi, nhưng thân thể vẫn còn cường tráng, là một người nặng nghĩa khí, rất được mọi người kính trọng. Nhưng cách đây không lâu, ông ấy đột nhiên mắc một căn bệnh lạ, các gân mạch trong cơ thể chuyển sang màu đen, xuất hiện trên da trông rất đáng sợ.

Ông ấy đã thăm khám rất nhiều bác sĩ, còn mời cả bác sĩ nổi tiếng nhất nước Mỹ đến khám, nhưng kỳ lạ là kết quả xét nghiệm cho thấy cơ thể ông ấy không có vấn đề gì, nhưng ông ấy vẫn ngày càng yếu đi. Các gân mạch màu đen càng ngày càng lan tràn, bao phủ tứ chi, toàn thân và đầu của ông ấy.

Gia đình ông Phương cũng mời mấy vị đại sư đến, nhưng bọn họ hoặc không biết chuyện gì xảy ra, hoặc nói là do nghiệp chướng lúc còn trẻ, họ bày ra rất nhiều pháp sự, tiêu tốn rất nhiều tiền, nhưng không có tác dụng gì cả.

Trương Trì nói: "Cô Khương, chú ấy có thể không phải là người tốt thuần túy, nhưng cũng là người chân thực nhiệt tình, và đã giúp đỡ rất nhiều người. Bố tôi từng bị đuổi giết, cũng chính nhờ chú ấy cứu giúp nên mới sống sót được. Xin cô hãy đi xem một chút, cứu tính mạng chú ấy."

Tôi phân vân đôi chút, bọn họ là xã hội đen, trên tay không hề sạch sẽ, nếu là tội nghiệt của họ lúc trẻ hiện tại đến để đòi mạng, tôi chắc chắn không thể cứu.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng, nếu tôi tùy tiện nhúng tay, đến lúc đó tội nghiệt sẽ báo ứng trên người của tôi.

Trương Trì nhiều lần van nài, tôi đành miễn cưỡng đồng ý, nói rằng có thể đi xem nhưng chưa chắc giúp được gì.

Trong lòng tôi thầm nói, nếu thật sự bị báo ứng thì tôi sẽ quay người bỏ đi, tuyệt đối sẽ không ra tay cứu giúp.


Ôn Noãn vốn không muốn cho tôi đi, tôi đem sự việc của sư phụ Đức Tín và Thẩm Diệp kể cho cô ấy nghe, để cô ấy đi báo cáo với cấp trên, cô ấy đồng ý khi trở về sẽ báo cáo lại, nhưng hiện tại cô ấy muốn đi với tôi để đề phòng có chuyện gì xảy ra.

Tôi về nhà thay một bộ quần áo khác, trông đàng hoàng lịch sự rồi cùng Ôn Noãn lên xe của Trương Trì.

Xe chạy thẳng vào một căn biệt thự nhìn ra biển, trong ngoài biệt thự khắp nơi đều có nhiều vệ sĩ mặc tây trang đen, đeo kính râm.

Chúng tôi theo Trương Trì xuống xe, có một thanh niên trẻ tuổi bước ra chào, người thanh niên này trông trí thức, mặc sơ mi trắng quần tây, khuôn mặt sạch sẽ, tuấn tú lịch sự.

"Bạch Lộ, thằng nhóc cậu về rồi à." Trương Trì bước lên ôm lấy, rồi quay sang giới thiệu với tôi: "Đây là bạn nối khố của tôi, tên là Bạch Lộ, là con nuôi của chú Phương."

Bạch Lộ vội bắt tay tôi: "Cô là cô Khương mà A Trì đã nhắc tới phải không? Xin chào, xin chào."

Anh ta không hề coi thường tôi vì tôi còn trẻ, anh ta lịch sự và nhã nhặn, khiến tôi có ấn tượng tốt về anh ta.

Anh ta dẫn chúng tôi vào nhà, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp đang ngồi trong phòng khách lau nước mắt, bên cạnh người phụ nữ đó là một bé trai chừng bảy tám tuổi, đứa trẻ này thoạt nhìn rất giống người phụ nữ đó, chắc là hai mẹ con.

Tôi nhìn người phụ nữ trung niên này thấy quen quen nhưng lại không nhớ là đã từng gặp ở đâu.

"Mẹ nuôi, đây là cô Khương được A Trì đặc biệt mời từ đại lục tới, cô ấy là chuyên gia chuyên giải quyết những loại chuyện thế này." Bạch Lộ nói.

Người phụ nữ trung niên đôi mắt đỏ hoe, khẽ gật đầu nói: "A Trì có tâm rồi." Bà ấy đối với tôi rất lạnh nhạt, có lẽ trong khoảng thời gian này đã gặp quá nhiều người được gọi là chuyên gia đại sư nên thất vọng cũng nhiều.


Tôi không có hứng thú với bà ấy mà nhìn đứa trẻ nhiều lần, trầm tư suy nghĩ.

"Mẹ nuôi, con dẫn cô Khương lên gặp cha nuôi." Bạch Lộ nói.

Người phụ nữ gật đầu nói: "Đi đi."

Bạch Lộ dẫn chúng tôi lên lầu, có chút áy náy nói: "Xin lỗi cô Khương, mẹ nuôi tâm tư thể chất lao lực quá độ vì chăm sóc cho cha nuôi, nên bà có chút lơ là với cô".

Tôi lắc đầu nói: "Không sao. Đó là chuyện thường tình của con người, tôi có thể hiểu được".

Ngoài ra còn có mấy người đàn ông mặc tây trang canh giữ ngoài cửa phòng ngủ trên lầu, đều mang theo súng, Bạch Lộ đi vào thông báo, sau đó đi ra nói: "Cô Khương, cha nuôi mời cô vào."

Vừa bước vào cửa phòng ngủ tôi đã ngửi thấy một mùi tanh nồng nặc của rong rêu.

Trên chiếc giường lớn trong phòng có một ông già đang nằm, khuôn mặt đầy nếp nhăn và vết đồi mồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy vẻ tuấn tú của ông ấy khi còn trẻ, chỉ là cánh tay lộ ra ngoài đầy những mạch máu đen đáng sợ.

Bạch Lộ bước tới đỡ ông ấy ngồi dậy và nói: "Cha nuôi, đây là cô Khương Lâm đ ến từ đại lục."

Ông Phương ngước mắt nhìn tôi, chợt trợn mắt: "Thất Nương! Cô là Thất Nương!"

Tôi sửng sốt, Thất Nương, là đang nói về bà nội tôi à?


"Thất Nương, bà vẫn là không nỡ bỏ tôi, nên trở về tìm tôi sao?" Ông Phương vừa vui vừa buồn nói: "Tôi đã đợi bà nhiều năm như vậy rồi."

Khóe miệng tôi giật giật hai cái, chẳng lẽ đây là món nợ tình mà bà nội tôi để lại khi còn trẻ?

Tôi đột nhiên nhớ tới, người phụ nữ trung niên xinh đẹp đó trông hơi giống bà tôi khi còn trẻ.

"Ông Phương, ông nhầm người rồi." Tôi vội nói: "Tôi không phải Thất Nương."

Ông Phương nhìn tôi hồi lâu mới thở dài: "Đúng vậy, cô không thể là bà ấy được. Nếu bây giờ bà ấy còn sống thì cũng đã bảy tám mươi tuổi rồi."

Trong lòng tôi có chút chua xót nói: "Ông Phương, Thất Nương mà ông nói đến là họ Khương à? Ngay khoé mắt có nốt ruồi?"

Ông Phương ngạc nhiên: "Cô biết bà ấy sao?"

Tôi gật đầu, nói: "Là bà nội của tôi."

Ông Phương càng kinh ngạc hơn: "Cái gì? Thất Nương đã kết hôn rồi ư? Ông nội của cô là ai? Tên gì?"

Tôi có chút bối rối: "Tôi chưa bao giờ gặp ông nội, kể cả bố tôi cũng vậy. Bà nội chỉ nói rằng ông nội đã mất trước khi bố tôi ra đời."

Ông Phương cau chặt lông mày, hồi lâu mới giãn ra, thở dài nói: "Chớp mắt đã hơn năm mươi năm rồi, lần đầu gặp bà nội cô, tôi vẫn còn là một thanh niên trẻ. Bây giờ bà ấy đã nằm dưới đất rồi, tôi vốn tưởng rằng bà ấy sẽ không bao giờ kết hôn, nhưng không ngờ lại vẫn lập gia đình, chỉ tiếc cuộc sống của bà ấy nhiều thăng trầm, còn trẻ như vậy lại phải ở goá, cũng không biết những năm này làm thế nào mà sống."

Tôi cũng thở dài trong lòng, những ngày đặc biệt đó bà nội quả thật đã phải chịu đựng rất nhiều gian khổ, chịu rất nhiều tội, giờ nghĩ lại, nếu có một người đàn ông ở bên cạnh thì có lẽ bà nội đã không khó khăn như vậy.

Vốn dĩ tôi muốn hỏi ông Phương chuyện gì đã xảy ra khi bà nội còn trẻ, nhưng nghĩ rằng chữa bệnh trước thì tốt hơn nên nói: "Ông Phương, để tôi xem bệnh của ông trước đã."

Ông Phương gật đầu nói: "Bà nội cô năm đó là một cao thủ lợi hại, tôi nghĩ cô chắc cũng sẽ không kém."


Tôi nhờ Bạch Lộ c ởi quần áo ngoài của ông ấy ra, tôi nhìn kỹ và thấy tứ chi của ông ấy đã bị những đường vân đen kinh khủng bao phủ. Mỗi mạch máu trong cơ thể ông ấy dường như đều đã bị hóa đen. Những đường vân đó không ngừng lan tràn, bò lên eo và vai, hướng đến trái tim của ông ấy.

Tôi nhăn mày, không ngờ tình trạng lại quá nghiêm trọng như vậy.

Tôi lấy dao găm gỗ đào cùng mấy lá bùa từ trong túi xách ra, rồi nói: "Ông Phương, xin hãy chịu đựng một chút."

Ông Phương cười nói: "Chuyện này thì có là gì, nhớ năm xưa, tôi xông pha trong đao quang kiếm ảnh, bị chém mười mấy nhát đao mà vẫn còn sức hạ gục được vài tên địch."

Tôi mỉm cười, cầm con dao lên cứa nhẹ vào cánh tay ông ấy, con dao gỗ đào không có lưỡi nhưng lại có thể cắt đứt da, máu tươi chảy ra.

Tôi bôi chu sa lên vết thương, trên vết thương có vài đầu cây nhỏ màu đen thò ra, tôi nắm lấy đầu cây đó kéo ra, đặt lên đ ĩa rồi nhờ Bạch Lộ giúp băng bó vết thương cho ông Phương.

Tôi nhìn kỹ cái cây, nó rất dài, trông giống như rong rêu, có mùi tanh đặc trưng của cây rong.

Tôi có chút u ám nói: "Ông Phương, lúc còn trẻ ông có gặp phải chuyện lạ gì mà có liên quan đến nước không?

"Nước?" Ông Phường sửng sốt một lát, nhắm mắt lại, dường như đang chìm trong hồi ức.

Một lúc sau, ông ấy mới mở mắt và nói với Bạch Lộ: "A Lộ, đưa A Trì cùng cô gái này xuống dưới dùng chút trà nước đi."

Tôi gật đầu với Ôn Noãn, ba người họ rời đi.

"Ông Phương, bây giờ chỉ có hai chúng ta, ông có thể nói rồi." Tôi bình tĩnh nói.

Ông Phương tựa vào chiếc gối mềm, vẻ mặt buồn bã nói: "Chuyện này tôi đã chôn giấu trong lòng bốn mươi năm rồi, tôi từng nghĩ đi tìm bà nội của cô, đem chuyện này nói cho bà ấy nghe. Nhưng những năm cách mạng văn hoá đó ở đại lục rất sóng gió, nên đã mất liên lạc với bà ấy, không ngờ bốn mươi năm sau, tôi lại nói cho con cháu của bà biết, vận mệnh thật trớ trêu."


Bạn cần đăng nhập để bình luận