Cô Gái Địa Ngục

Chương 223: Quá khứ một đoạn mây khói

Edit: Frenalis

"Lợi dụng Tư Không Thiếu Trạch, bọn chúng liên tiếp càn quét biên cảnh, cướp bóc đốt phá nhiều ngôi làng, trong đó có cả làng Đồ Không." Trân Nương nghiến răng, "Khi ta đến nơi, chỉ thấy Thiếu Trạch đang điên cuồng chém giết dân lành. Con có thể tưởng tượng nỗi đau của ta lúc đó không?"

"Ta gọi tên chàng, cầu xin chàng dừng tay, nhưng chàng lại hận ta thấu xương, muốn giết ta. Ta không nỡ ra tay nên bị chàng đánh trọng thương. Sau khi trốn thoát, ta ẩn mình trong sơn động dưỡng thương, rồi dò la tin tức khắp biên cương. Ta phát hiện Thiếu Trạch đã hoàn toàn thay đổi, không còn là vị tướng quân trung quân ái quốc mà ta từng yêu, mà là một ác quỷ khát máu."

Trân Nương siết chặt tay: "Ta tìm được chàng lần nữa, thề sẽ không nhân nhượng, phải tiêu diệt chàng để giải cứu muôn dân."

"Nhưng ta nhận ra mình vẫn không làm được. Nhìn thấy gương mặt chàng, ta lại nhớ về những kỷ niệm lúc trước. Chính sự do dự đó đã để chàng chạy thoát, sau này chàng còn đột phá thành Phi Cương, thực lực tăng vọt." Trân Nương thở dài, "Lúc đó ta không địch lại, chỉ còn cách chạy trốn."

"Ta chạy về phía Tây, đến tận Tây An, chàng vẫn đuổi theo. Tại đó, ta phải đánh đổi mười năm tuổi thọ, dẫn động long mạch ở ngoại ô Tây An, hội tụ vào Bát Quái Trấn Thi Kính, phong ấn chàng ở đó."

"Cho đến lúc đó, ta vẫn không thể xuống tay. Chàng là kiếp nạn của đời ta."

"Ta ở lại nơi phong ấn chàng suốt mười năm. Sau đó vì để lại hy vọng cho gia tộc, ta phải tìm người kế thừa. Ta quay về, nhận con gái thứ hai của anh trai làm con nuôi, truyền dạy cho con bé thuật pháp hàng yêu trừ ma. Ta dặn con bé có thể lấy chồng sinh con, nhưng tuyệt đối không được rung động trước bất kỳ nam nhân nào, nếu không sẽ chỉ chuốc lấy đau khổ."

Tôi hỏi: "Tại sao người không nói rõ mọi chuyện với anh ta?"

Trân Nương lắc đầu: "Ta đã thử, nhưng chàng không nghe. Chàng đã bị tà thuật của người man di làm cho mê muội quá sâu."

Tôi vỗ ngực: "Tổ tiên, cứ để con giải thích với anh ta."

"Không cần đâu." Trân Nương lắc đầu, "Đã hơn bốn trăm năm rồi, cả ta và chàng đều chỉ là quá khứ. Giải thích hay không cũng chẳng còn ý nghĩa."

Tôi vội nói: "Nhưng nếu Tư Không Thiếu Trạch mà thành Hạn Bạt thì sẽ là tai họa cho cả dân tộc. Không biết bao nhiêu người sẽ chết dưới tay anh ta."

Trân Nương bất đắc dĩ nói: "Không còn thời gian nữa. Khi phong ấn Thiếu Trạch, ta đã chia một phần hồn phách vào viên trân châu này để ở bên chàng. Hơn bốn trăm năm qua, phần hồn phách đó đã yếu dần. Hôm nay nếu không có máu của con kích hoạt, ta cũng không thể hiện hình. Nhân đây, ta có một chuyện quan trọng muốn nói với con."

"Chuyện gì ạ?" Tôi vội hỏi.

Trân Nương đến gần tai tôi, thì thầm: "Năm đó ta dùng hết sinh lực và linh lực để phong ấn Thiếu Trạch, ta chết khi mới bốn mươi tuổi, cái chết đến bất ngờ nên còn nhiều việc chưa kịp dặn dò. Có một chuyện rất quan trọng con phải nhớ kỹ."

Tôi gật đầu: "Người cứ nói."

"Trong nhà có một giá nến bằng đồng, nhìn rất cũ, trên đó có khắc hình vịt trời, nghe nói là do Quỷ Cốc tiên sinh tặng cho tổ tiên chúng ta từ thời Chiến Quốc. Dưới chân giá có một cơ quan, bên trong cất giấu một vật. Ta cũng không biết đó là gì."

Tôi thắc mắc: "Sao người không mở ra xem?"

Trân Nương nói: "Mẹ ta bảo không phải ai cũng mở được cơ quan đó, nó đang chờ người hữu duyên. Con hãy thử cắt ngón tay nhỏ máu lên giá đèn. Nếu nó có phản ứng thì con chính là người hữu duyên, nếu không thì hãy cất kỹ, đừng bao giờ bán đi. Đó là bảo vật lớn nhất của nhà họ Khương."

Tôi vội gật đầu, trong lòng đã có suy đoán, vật đó rất có thể liên quan đến Quỷ Quan Tài của Quỷ Cốc Tử.

Trân Nương giao phó xong, liền thở phào một hơi: "Linh khí của ta đã cạn, hữu duyên sẽ gặp lại."

Nói xong, thân thể Trân Nương dần bay lên, tan thành vô số mảnh vỡ màu vàng rồi biến mất.

Tôi một lần nữa dập đầu về phía bà, sau đó nhìn chung quanh, cửa vẫn không mở được, nhưng phía sau tượng Phật có một bức tường đã nứt một nửa. Tôi dồn hết sức đánh một chưởng vào tường làm nó đổ sập, rồi vội vàng chui ra ngoài.

Lúc này trời đã tối đen, phóng tầm mắt nhìn xa, một mảnh núi non khắp nơi đều là rừng rậm.

Tôi hỏi Kim Giáp tướng quân trong cơ thể, xem nó có thể tìm đường ra không. Côn trùng rất giỏi tìm đường, ong mật bay xa đến đâu cũng tìm được đường về tổ.

Quả nhiên, Kim Giáp tướng quân bay ra, bảo tôi đi theo nó.

Đêm xuống rừng rậm lạnh giá, dù có linh khí hộ thân, tôi vẫn run cầm cập. Một đường tôi cứ chạy, chợt nghe tiếng đánh nhau, lập tức dừng bước.

Kim Giáp tướng quân được lệnh chia phân thân ra trinh sát, phát hiện cách đó hơn ngàn mét có một căn nhà nông đang chìm trong biển máu, đổ nát tan hoang.

Tư Không Thiếu Trạch cầm rìu, mình mẩy đầy thương tích, bụng bị khoét một lỗ lớn, tay chân cháy đen, nửa mặt bị bỏng nặng.

Đối thủ của anh ta là mấy tên Âm Dương Sư Nhật Bản. Xác của chúng nằm la liệt trên mặt đất, còn trên mái nhà đổ nát, có một tên Âm Dương Sư cấp năm đang đứng, linh khí cực mạnh.

Là Itou Trạch.

Tư Không Thiếu Trạch dường như đã kiệt sức. Trận chiến với phái Hoa Sơn trước đó đã khiến anh ta bị thương nặng, chưa kịp hồi phục đã phải giao đấu với đám người Nhật, rõ ràng là bất lợi.

"Kệ chúng", tôi thầm nghĩ, "Cứ để chúng đánh nhau, mình sẽ thừa cơ mà hưởng lợi. Tốt nhất là cả hai cùng bại".

Tôi siết chặt nắm đấm. Lý trí mách bảo tôi nên rời đi càng xa càng tốt, nhưng chân lại không bước nổi.

Tôi trầm tư một lúc, cuối cùng cắn răng tự nhủ: "Khương Lâm, đừng để phải hối hận."

Tôi lệnh cho Kim Giáp tướng quân điều một phân thân đi báo tin cho Chu Nguyên Hạo, còn bản thân thì chạy về phía căn nhà nông.

Cách đó vài trăm mét, tôi leo lên một cây đại thụ quan sát. Lại thêm một tên Âm Dương Sư bị giết, nhưng Tư Không Thiếu Trạch cũng mất một cánh tay.


Cánh tay anh ta máu thịt lẫn lộn, máu đen chảy không ngừng, lộ ra cả xương trắng.

Thân thể Phi Cương cứng như sắt thép, vậy mà bị trọng thương đến vậy. Đám Âm Dương Sư này quả thật lợi hại.

Dù bị thương nặng, Tư Không Thiếu Trạch vẫn đứng thẳng. Ánh trăng đổ bóng anh ta dài trên mặt đất, tôi bỗng thấy anh ta cao lớn như núi.

Itou Trạch cao giọng nói: "Phi Cương, ta thả ngươi ra để ngươi làm việc cho ta, nếu ngươi không làm được, ta sẽ đày ngươi xuống A Tỳ Địa Ngục."

Tư Không Thiếu Trạch hừ lạnh: "Chỉ là một tên giặc Oa, dám nói lời ngông cuồng."

Thân hình anh ta lóe lên, biến mất rồi bất ngờ xuất hiện sau lưng Itou Trạch, bổ một rìu xuống, chém hắn làm đôi.

Nhưng khi rơi xuống đất, Itou Trạch lại biến thành hai mảnh giấy. Đó chỉ là một thức thần.

Một luồng sáng xanh phóng tới, đánh vào lưng Tư Không Thiếu Trạch, tạo ra một vết thương đen ngòm, ăn mòn thành một lỗ sâu hoắm.

Tư Không Thiếu Trạch loạng choạng. Itou Trạch cầm cây sáo xuất hiện cách đó trăm thước, lạnh lùng nhìn anh ta: "Pháp khí này là do thần minh Đại Nhật Bản ban tặng. Ngươi chỉ là một cương thi, dù thân xác mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là yêu ma."

Tôi sốt ruột. Itou Trạch xuất quỷ nhập thần, không tìm được chân thân thì không ai giết được hắn.

Hắn đã có thể điều khiển thức thần, chứng tỏ chân thân đang ở gần đây.

Tôi lại thả Kim Giáp tướng quân ra, lệnh cho nó chia vô số phân thân, lợi dụng bóng đêm và rừng rậm để tìm kiếm chân thân của Itou Trạch.

Nhưng tìm mãi không thấy. Nếu cứ tiếp tục, Tư Không Thiếu Trạch sẽ bị giết.

Dù anh ta chết là tốt, nhưng bị người Nhật giết thì tôi thấy rất khó chịu.

Thời nhà Minh, Tư Không Thiếu Trạch từng chống giặc Oa ở phương Nam, chém giết vô số. Để anh ta chết dưới tay giặc Oa thì quá oan uổng.

Bỗng nhiên, một phân thân của Kim Giáp tướng quân bị bóp nát.

Tôi giật mình hoảng hốt nhìn về phía đó, ở trong rừng rậm cách căn nhà nông vài trăm mét phía Tây Bắc.

Tôi lệnh cho Kim Giáp tướng quân đừng manh động, rồi lén đến gần nơi phân thân biến mất.

Gần đến nơi, tôi lập tức khựng lại, phát hiện trong bụi cỏ rậm rạp có một chỗ đá cuội được xếp thành hình. Chỗ đá được ngụy trang rất kỹ, nếu không tinh mắt thì không thể phát hiện.

Tôi chợt nhớ tới những bộ manga Nhật Bản từng đọc. Chẳng phải loại đá xếp này là một loại trận pháp sao?

Itou Trạch thật xảo quyệt. Nếu ai xâm nhập trận pháp này, chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, chưa kịp đến gần họ đã mất mạng.

Phải làm sao đây?

Tôi cảm thấy lo lắng, bên kia đánh nhau long trời lở đất, nếu cứ thế này, Tư Không Thiếu Trạch sẽ tan xác mất.

Bình tĩnh, bình tĩnh.

Tôi vò đầu bứt tai, nhớ lại lời bà nội trong sách. Âm Dương thuật của Nhật Bản đều bắt nguồn từ Âm Dương gia thời Chiến Quốc của Trung Hoa. Cho tới bây giờ, Trung Hoa vẫn còn những nhánh Âm Dương gia sử dụng Âm Dương thuật theo phong cách Trung Hoa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận