Cô Gái Địa Ngục

Chương 483: Gia đình ba người

Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, đáy mắt hiện lên tia nguy hiểm, ghé sát vào tai tôi nói nhỏ: "Không cho phép em nghĩ đến anh ta nữa, nếu không anh sẽ không nhịn được mà xé anh ta thành từng mảnh."

Tôi trợn mắt, anh thật bá đạo.

Hơn nữa, anh bây giờ, tuyệt đối có thực lực này.

"Em không có nghĩ đến anh ấy." Tôi nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt anh, "Người thật sự nghĩ đến anh ấy là anh mới đúng chứ, câu nói đó nói thế nào nhỉ? Em đã buông xuống rồi, nhưng anh vẫn chưa buông."

Lời còn chưa nói xong, đã bị anh cúi đầu hôn xuống, chặn hết những lời phía sau vào trong miệng.

Nụ hôn này vừa hôn được một nửa, đột nhiên cửa mở ra. Tiểu Hi chạy vào, bĩu môi nói: "Cha, cha lại cắn miệng mẹ."

Tôi xạm mặt lại hỏi anh: "Anh có khóa cửa không?"

"... Khóa rồi. Nhưng em nghĩ cái này có tác dụng với con gái chúng ta sao?"

"..."

Tiểu Hi ba chân bốn cẳng chạy lại, trèo lên giường, chui vào giữa hai chúng tôi: "Cha, mẹ, Tiểu Hi muốn ngủ cùng hai người."

Tôi ôm con bé, âu yếm xoa mặt con: "Được, tối nay..."

Chu Nguyên Hạo nhấc Tiểu Hi lên, nói: "Bảo bối, con đã là một đứa trẻ lớn rồi, không thể ngủ cùng cha mẹ nữa. Biết chưa?"

Tiểu Hi bĩu môi không vui: "Cha mẹ không cần Tiểu Hi nữa."

Chu Nguyên Hạo véo má con bé, dịu dàng nói: "Cha mẹ đương nhiên yêu Tiểu Hi, nhưng buổi tối cha mẹ còn phải làm một số việc, Tiểu Hi không được làm phiền đâu."

"Việc gì?" Tiểu Hi mở to đôi mắt to tròn đáng yêu, tò mò hỏi.

Chu Nguyên Hạo mặt không đổi sắc nói: "Cha và mẹ phải tạo ra em trai cho con."

Tiểu Hi nghiêng đầu suy nghĩ: "Cha, em trai từ đâu ra vậy?"

Cơ mặt tôi co rút, chủ đề này càng ngày càng kỳ quái.

Chu Nguyên Hạo tiếp tục thản nhiên nói: "Cái này, đợi con lớn lên sẽ hiểu."

Tiểu Hi không vui bĩu môi: "Tiểu Hi muốn biết mà."

Chu Nguyên Hạo bất lực thở dài: "Dù sao cũng là từ trong bụng mẹ ra."

Tiểu Hi nhảy xuống, bò đến trước mặt tôi, sờ sờ cái bụng nhỏ của tôi: "Em trai, em mau ra đi, em ra rồi là có thể ngủ cùng cha mẹ."

Tâm tôi bị con bé làm cho mềm nhũn, ôm chặt con bé, nói nhỏ bên tai con: "Tiểu Hi ngoan, lát nữa mẹ dẫn con đi ăn tiệc lớn có được không?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hi lập tức sáng lên, nắm lấy tóc mai của tôi nói: "Con muốn ăn suất ăn trẻ em của KFC, được không mẹ?"

Khóe miệng tôi co giật, con cũng quá không có chí tiến thủ rồi đấy.

"Tiểu Hi, con không muốn ăn gì ngon hơn sao?" Tôi hỏi.

"Không muốn. Con chỉ muốn ăn suất ăn trẻ em." Tiểu Hi đáp lại.

"Được, đi ăn ngay đây." Chu Nguyên Hạo mặc quần áo vào, một bộ đồ vest màu trắng bạc, trông rất phong độ, anh không biết từ đâu tìm được một cặp kính không độ đeo lên. Trông càng nho nhã hơn, thêm vài phần khí chất thư sinh.

Tôi thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ anh vì tôi nói thích đàn ông nho nhã, nên mới ăn mặc như vậy?

Hai chúng tôi ăn mặc chỉnh tề rồi ra khỏi cửa, vừa ra ngoài, tôi liền cảm thấy mình bị theo dõi, rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào chúng tôi.

Tôi nhếch mép nói: "Chuột thật nhiều."

Lời giải thích của Chu Nguyên Hạo tự nhiên có rất nhiều người không tin, hơn nữa, những người này cho rằng trong lăng mộ Liễu tướng quân nhất định có rất nhiều thứ tốt, chúng tôi là người đầu tiên đi vào, những thứ tốt đó tự nhiên bị chúng tôi lấy được, những người này liền suy nghĩ: Muốn xem thử thực lực của chúng tôi, một khi chúng tôi lộ ra vẻ yếu đuối, bọn họ sẽ như kền kền nhìn thấy thịt thối mà xông lên, xé xác chúng tôi nuốt chửng.

Đương nhiên, thực lực của chúng tôi rất cao, điều này bọn họ đều biết, nhưng chúng tôi vừa mới chiến đấu với Liễu tướng quân, rất có thể đã bị thương nặng, tu vi giảm sút, chính là lúc cực kỳ yếu ớt.

Nhưng mà, chúng tôi lại không thể biểu hiện quá mạnh, nếu không lời nói dối trước đó của Chu Nguyên Hạo chẳng phải là tự sụp đổ sao?

Chu Nguyên Hạo ôm eo tôi nói: "Đừng lo lắng, có anh lo liệu."

Chúng tôi tìm một quán KFC gần đó. Gọi vài phần ăn, thiếu gia Chu Nguyên Hạo còn chưa từng ăn đồ bình dân như vậy, ăn một miếng liền hơi nhíu mày.

Tôi và Tiểu Hi lại ăn rất vui vẻ, còn tranh nhau uống một ly trà sữa đá, Chu Nguyên Hạo bất đắc dĩ nói: "Anh đi mua thêm một ly."

"Không cần đâu." Tôi kéo anh lại. "Đồ ăn phải tranh nhau ăn mới ngon." Edit: FB Frenalis

Chu Nguyên Hạo nhìn tôi với vẻ không thể hiểu nổi.

Tôi nhìn Tiểu Hi ăn uống không chút hình tượng, vỗ vỗ đầu cô bé, quả nhiên là con gái của tôi, khí chất phàm phu tục tử bẩm sinh này, quả thực giống hệt tôi.

Chu Nguyên Hạo im lặng nhìn chúng tôi, trên mặt mang theo vài phần ý cười dịu dàng, tuy không thể hiểu được suy nghĩ của chúng tôi, nhưng cảnh tượng này lại khiến anh cảm thấy rất hạnh phúc.

Một loại hạnh phúc của người bình thường.

Tôi không để Mạc Phi Phàm và Kim Giáp tướng quân đi theo, hôm nay là ngày gia đình ba người chúng tôi, đương nhiên phải ra ngoài một mình mới vui.

Sau khi ăn xong, chúng tôi đi dạo trung tâm thương mại, vừa hay nhìn thấy một cửa hàng có bán đồ đôi gia đình đang giảm giá, ba bộ 88 tệ, không nghi ngờ gì nó là hàng chợ, tôi lập tức mua một bộ, ép Chu Nguyên Hạo thay vào.

Chu Nguyên Hạo bước ra từ phòng thay đồ, có chút không thoải mái.

Bộ đồ này là áo phông dài tay, màu vàng sáng, trên ngực có một con gấu bông lớn, trông rất đáng yêu, sẽ có không ít đàn ông cho rằng điều này cực kỳ ngu ngốc. Nhưng bộ quần áo này mặc trên người Chu Nguyên Hạo lại đột nhiên thay đổi phong cách, rõ ràng chỉ là hàng chợ, nhưng lại bị anh mặc ra cảm giác hàng hiệu, như thể anh mặc không phải là đồ đôi gia đình, mà là áo bào quý tộc.

"Anh mặc đẹp thật đấy." Hai nữ nhân viên phục vụ trong cửa hàng lập tức sáng mắt lên, hai má đỏ bừng, đã bước vào trạng thái mê trai.

Ba chúng tôi mặc như vậy, lập tức trở thành tâm điểm của trung tâm thương mại. Người qua đường đều phải quay đầu lại nhìn vài lần, sắc mặt Chu Nguyên Hạo hơi tối lại, nhưng cũng không nói gì.

Tôi biết anh không thích cách ăn mặc này, nhưng lại vô cùng cưng chiều tôi và Tiểu Hi nên đều nhịn xuống.

Bỗng, cả hai chúng tôi đều cảm nhận được nguy hiểm đang đến gần.

Lúc này, chúng tôi vừa hay đứng bên cạnh cửa sổ, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một viên đạn linh năng đang lao tới với tốc độ không thể tưởng tượng nổi, mục tiêu của nó lại là Tiểu Hi.

Trên viên đạn đó được khắc phù trận, tốc độ cực nhanh, lực lượng cực mạnh đủ để phá hủy cả tòa nhà.

Chu Nguyên Hạo chỉ hơi động đậy, đã che tôi và Tiểu Hi ở sau lưng. Anh nhướng mí mắt nhìn viên đạn đó, trong cơ thể phóng ra một lớp lá chắn linh lực.

Viên đạn bị chặn lại bên ngoài lá chắn, đầu đạn vẫn không ngừng xoay tròn, nhưng không thể tiến thêm một phân nào nữa, ma sát với không khí bắn ra một chuỗi tia lửa.

Viên đạn được bắn từ phía bên kia tòa nhà, tay súng bắn tỉa bên kia là một cao thủ lục phẩm. Hắn nhìn thấy Chu Nguyên Hạo qua ống ngắm, Chu Nguyên Hạo đang nhìn hắn, ánh mắt như thần chết.

Viên đạn đột nhiên bay ngược ra ngoài, bay lên giữa không trung, lập tức nổ tung.

Một tiếng nổ chói tai. Du khách trong trung tâm thương mại đầu tiên là giật mình, sau đó hoảng loạn hét lên: "Khủng bố tấn công, chạy mau!"

Trung tâm thương mại hỗn loạn, ba chúng tôi lại đứng yên bất động.

Chu Nguyên Hạo nghiêng đầu nói với tôi: "Bảo vệ Tiểu Hi, anh đi dạy dỗ tên bắn súng đó."

Trong nháy mắt anh đã đến tòa nhà đối diện, một người đàn ông ăn mặc rất bình thường, đeo một chiếc túi guitar vội vàng chạy ra khỏi cửa phòng, lại phát hiện Chu Nguyên Hạo đã đứng ở cửa cầu thang, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

Hắn giật mình kinh hãi. Lập tức cảm thấy một luồng hàn khí từ xương cụt của mình từ từ bò lên, chui vào trong não, không khỏi run lên một cái.

Hắn biết, Chu Nguyên Hạo rất mạnh, vô cùng mạnh.

Hắn là tử sĩ được gia tộc nuôi dưỡng. Lần này đến ám sát, đã ôm quyết tâm phải chết. Hắn từ sớm đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, căn bản sẽ không có cảm xúc "sợ hãi".

Thế nhưng, khi nhìn thấy Chu Nguyên Hạo, nỗi sợ hãi khiến lông tơ toàn thân hắn dựng đứng.

Đây là một người đàn ông rất đáng sợ.

Hắn liều mạng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, cổ tay xoay một cái, hai khẩu súng lục linh năng xuất hiện trong tay.

Vũ khí của hắn chính là súng.

Súng, từ lâu đã trở thành một phần cơ thể của hắn, linh khí của hắn rót vào súng ống, từng viên đạn linh năng bắn ra, phù trận cộng thêm linh khí trong cơ thể hắn biến những viên đạn này thành vũ khí sắc bén không gì cản nổi, không biết đã có bao nhiêu cao thủ chết dưới họng súng của hắn.

Nhưng Chu Nguyên Hạo chỉ đứng yên bất động, vững như Thái Sơn, như thể tất cả công kích dốc toàn lực của hắn chỉ là trò chơi của một tên hề nhảy nhót mà thôi.

Sát thủ tức giận, ngươi dám xem thường ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận