Cô Gái Địa Ngục

Chương 392: Phủ tướng quân trấn ngục

Nó sủa gâu gâu với tôi mấy tiếng, sau đó chạy tới dùng thân mình quấn lấy Mạc Phi Phàm.

Lúc này Mạc Phi Phàm chỉ dài khoảng một thước, cộng thêm chín cái đuôi cũng chỉ khoảng hai thước, Tiểu Hắc lập tức quấn lấy, còn đặt đầu lên đuôi của anh ta cọ cọ, vẻ mặt hài lòng.

Mạc Phi Phàm lập tức nổi giận: "Con chó thối tha này, mau cút ra cho tao. Ai cho phép mày ngủ cùng tao?"

Hai con vật nhỏ lại cắn xé lẫn nhau, tôi hài lòng gật đầu, xem ra những ngày tôi không có ở đây, các người sẽ không buồn chán nữa.

Tôi trở về phòng, thấy Chu Nguyên Hạo đang khắc trận pháp lên khối đá đen.

Khối đá đó được lấy từ cột trụ không gian, lớn bằng cái cối xay, trong tay anh cầm một con dao nhỏ, tốc độ khắc rất nhanh.

Hiện tại không gian giữa nhân gian và Địa Ngục rất không ổn định, không thể tùy tiện mở ra thông đạo không gian, nếu không sẽ có nguy hiểm không gian sụp đổ.

Mà khối đá đen chính là thiên tài địa bảo hệ không gian, dùng nó để mở ra thông đạo không gian là thích hợp nhất.

Tôi đứng ngoài cửa nhìn Chu Nguyên Hạo khắc trận pháp, dáng vẻ chuyên chú của anh rất đẹp trai, khiến tôi nhìn đến ngây người.

Nét khắc cuối cùng lướt qua, trên viên đá sáng lên một tầng kim quang. Trận pháp đã hoàn thành.

Anh ngẩng đầu lên, liền thấy tôi nhìn anh chằm chằm, không khỏi cười: "Sao vậy, trên mặt anh có gì sao?"

Tôi bước tới, hôn nhẹ lên má anh một cái: "Vốn có thứ gì đó, bây giờ không còn nữa."

Chu Nguyên Hạo một tay ôm lấy eo tôi vào lòng, cúi đầu ngậm lấy môi tôi, mạnh mẽ mà hôn. Kỹ năng hôn của anh ngày càng tốt, lưỡi anh khéo léo cạy mở hàm răng, đưa vào trong khoang miệng đùa giỡn với lưỡi của tôi, chúng tôi ôm chặt lấy nhau, hôn thật lâu mới buông ra.

Ánh nắng ban mai chiếu lên mặt chúng tôi, trên mặt anh phủ một tầng ánh sáng nhàn nhạt, ngay cả tròng mắt cũng biến thành màu nâu nhạt.

"Lâm Lâm." Anh bưng lấy mặt tôi nói, "Anh có chút bất an."

Tim tôi run lên, vùi đầu vào ngực anh, lồng ngực anh dày rộng vững chắc: "Em cũng có chút bất an, luôn cảm thấy có chuyện rất quan trọng đã quên mất. Trước đó anh không phải đã đặt phong ấn trong ký ức của em sao?"

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng tôi: "Phong ấn đó, sau khi em biết sự thật sẽ tự động giải trừ."

Tôi hơi nhíu mày: "Tại sao em vẫn cảm thấy có rất nhiều chuyện không nhớ ra được?"

Anh cúi đầu hôn lên tóc tôi: "Đừng nghĩ nữa, những gì nên đến, rồi sẽ đến."

Anh nắm tay tôi, chúng tôi bước lên khối đá đen và đọc chú ngữ. Trên tảng đá, trận pháp phát ra ánh sáng vàng rực rỡ. Tôi cúi xuống nhìn, tảng đá đã biến mất, thay vào đó là một cái hố tối đen như mực.

Sau một cơn chóng mặt, tôi mở mắt ra, nhìn thấy bầu trời đỏ như máu. Xung quanh nóng như thiêu đốt, mặt đất thỉnh thoảng lại bốc lên những ngọn lửa xanh lam.

Đây là tầng thứ chín của Địa Ngục, nơi ở kiếp trước của tôi tại phủ tướng quân.

Tôi nhìn xung quanh, chúng tôi đang đứng trên đỉnh một ngọn núi. Nhìn từ xa ở cuối chân trời, giữa những ngọn núi có một cung điện nguy nga sừng sững.

Đó chính là phủ tướng quân của tôi!

Tầng thứ chín là tầng yên bình nhất trong mười tám tầng Địa Ngục, chỉ vì phủ tướng quân của tôi được xây dựng ở đây, cùng với hàng chục triệu Trấn Ngục Quân, những quỷ vật ở tầng này cũng rất ngoan ngoãn.

Tất nhiên, những kẻ không ngoan ngoãn đã bị tôi dọn dẹp sạch sẽ từ lâu.

Bên ngoài phủ tướng quân là doanh trại của Trấn Ngục Quân. Doanh trại được xây dựng bằng đá đỏ, nhìn từ xa trông giống như một con quái thú cổ đại đang ngủ yên.

Có Trấn Ngục Quân tuần tra bên ngoài doanh trại. Khi chúng tôi đến gần, một đội tuần tra phi ngựa lao đến tạo nên những đám bụi đỏ mịt mù, chặn đường chúng tôi.

"Kẻ nào!" Người thủ lĩnh lớn tiếng nói. "Phía trước là khu vực quân sự quan trọng, người không phận sự không được đến gần, hãy rời khỏi ngay lập tức, nếu không sẽ bị giết chết."

Tôi bước lên một bước, cao giọng nói: "Tôi là Phi Viêm tướng quân, hãy tránh đường ngay lập tức."

Người thủ lĩnh sững sờ một lúc, nhìn tôi từ trên xuống dưới một cách cẩn thận, rồi chắp tay nói: "Xin đợi một chút, để tôi báo lại với phó tướng."

Anh ta để những bính lính ở lại đó, còn mình thì phi ngựa vào doanh trại. Không lâu sau, tôi thấy một con ngựa cao lớn từ trong doanh trại đi ra, theo sau là một đám đông binh lính, cát đỏ bay mù mịt.

Khi đến gần, người đi đầu nhảy xuống ngựa, nhanh chóng đến trước mặt tôi, quỳ một gối xuống đất: "Thuộc hạ phó tướng Tư Đồ Tường, bái kiến tướng quân."

Anh ta nhìn thẳng vào tôi, xúc động nói: "Tướng quân, cuối cùng ngài cũng đã trở lại."

Tôi cúi xuống nhìn anh ta. Anh ta đội mũ sắt, trên áo giáp ngực có hoa văn tượng trưng cho phó tướng, đôi mắt anh ta màu xanh băng. Ký ức của tôi bị kéo về quá khứ xa xôi. Trong lòng có chút buồn bã, tôi bước tới nói: "phó tướng Tư Đồ, xin hãy đứng lên, những năm qua anh đã vất vả rồi."

Tư Đồ Tường cởi mũ sắt để lộ khuôn mặt điển trai. Khuôn mặt có sống mũi cao, làn da trắng như tuyết, mang một chút khí chất của người châu Âu.

Kiếp trước anh ta là một người lai, sinh ra ở Tây Vực, có một nửa dòng máu Aryan và một nửa dòng máu người Hoa. Khi còn sống, anh ta cũng là một quân nhân, đã thăng tiến đến chức vụ Bách Phu Trưởng trong quân đội Tây Vực, nhưng vì ngăn cản con trai của một tướng quân tàn sát người vô tội mà bị tướng quân đó ghi hận, cố tình cử anh ta đi thực hiện một nhiệm vụ tự sát.

Trong trận chiến đó, anh ta đã chiến đấu một chọi trăm, giết vô số kẻ thù, cuối cùng vì quân tiếp viện đến muộn mà chết trên chiến trường.

Linh hồn trung thành này tiến vào Địa Ngục, trực tiếp được Thiên Đạo đưa vào Trấn Ngục Quân. Sau đó anh ta đã lập được nhiều công lao trong việc bình định loạn Quỷ Vương ở Địa Ngục, tôi chính thức thăng anh ta làm phó tướng, trở thành cánh tay phải của tôi.

Trong những năm tháng dài đằng đẵng ở quá khứ, anh ta là thuộc hạ trung thành nhất của tôi.

"Vì tướng quân tận trung, chút vất vả này không đáng kể." Tư Đồ Tường nghiêng đầu nhìn về phía Chu Nguyên Hạo, sắc mặt anh ta thay đổi, bước lên một bước rút thanh kiếm dài bên hông ra, kinh ngạc hô lên: "Thành Hạo Quỷ Đế!"

Tôi giữ tay anh ta lại: "Chờ một chút, bây giờ anh ấy là nô bộc trung thành của tôi."

Tư Đồ Tường hơi nhíu mày, trầm mặc hồi lâu rồi lùi lại một bước, đút thanh kiếm trở lại vỏ, nghiêng người sang một bên: "Tướng quân, xin mời."

Chu Nguyên Hạo đi theo, thấp giọng nói bên tai tôi: "Nô bộc trung thành?"

Tôi liếc anh một cái: "Bây giờ anh vốn là nô lệ của em, gọi tắt là thê nô."

Chu Nguyên Hạo cười, trên mặt lại có chút đắc ý.

Tư Đồ Tường nhìn chúng tôi, sắc mặt có chút u ám.

"Tướng quân, lần này ngài trở về là..." Anh ta hỏi.

"Hiện nay không gian hai giới không ổn định, nhân gian sắp bị Địa Ngục xâm chiếm, tôi trở về tìm một thứ, có lẽ sẽ hữu dụng."

Tư Đồ Tường không hỏi thêm gì, chỉ nói: "Tướng quân, khi nào ngài sẽ trở lại tiếp tục lãnh đạo chúng tôi?"

Tôi khẽ thở dài: "Thiên đạo đã cho tôi hình phạt trăm năm, sau khi mãn hạn, tôi tự nhiên sẽ trở lại."

"Ngài không ở đây, chúng tôi không có người lãnh đạo, anh em đều mong ngài sớm trở lại."

Chu Nguyên Hạo cảnh giác liếc nhìn anh ta, hơi nheo mắt lại.

Chúng tôi vừa nói chuyện vừa đi đến trước cửa phủ tướng quân. Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cánh cổng đá hình vòm cao lớn, trên cổng có một tấm biển đá khổng lồ, trên đó viết bằng chữ quỷ "phủ tướng quân".

"Tướng quân, kể từ khi ngài rời đi, cánh cổng lớn của phủ tướng quân chưa bao giờ được mở ra." Tư Đồ Tường nói. "Mặc dù không ít kẻ tiểu nhân luôn nhòm ngó bảo vật trong phủ của ngài, nhưng có anh em canh giữ, ngài không cần phải lo lắng."

Tôi gật đầu: "Đợi tôi trở lại, nhất định sẽ luận công ban thưởng."

Tư Đồ Tường dừng lại trước cửa, tôi bước tới nhẹ nhàng đẩy một cái, cánh cổng đá khổng lồ lại như được làm bằng giấy, lẳng lặng mở ra.

Tôi và Chu Nguyên Hạo cùng nhau bước vào phủ. Những cột đá cao lớn, những bức bích họa tinh xảo được chạm khắc trên tường, cùng với những tấm rèm và đồ nội thất tinh tế vô cùng, còn tráng lệ hơn cả hoàng cung.

Trong lòng tôi tràn đầy cảm xúc. Mới chỉ hơn hai mươi năm trôi qua, trong cuộc sống dài đằng đẵng của tôi, hai mươi năm chỉ là một khoảnh khắc, nhưng bây giờ nghĩ lại, hai mươi năm này lại dài hơn cả hàng ngàn năm trước đó.

Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, dịu dàng nói: "Không sao đâu, trăm năm chỉ là thoáng qua, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ trở lại, đến lúc đó, anh sẽ luôn bên em cho đến khi trời đất già nua."

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Chúng tôi thật sự sẽ có ngày trời đất già nua sao? Tôi không dám mong đợi tương lai, chỉ cần trân trọng hiện tại là đủ rồi.

Chúng tôi đi qua phủ tướng quân tráng lệ, đến phía sau động phủ. Một cây cầu kéo dài từ cuối hành lang như một chiếc cầu vồng trắng bắc qua vách đá, đáp xuống khe núi đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận