Cô Gái Địa Ngục

Chương 265: Hẹn hò ngọt ngào

Edit: Frenalis

"Tôi, vì sao lại mộng thấy cảnh tượng trong Địa Ngục?"

Chẳng lẽ...

Tôi che miệng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Chẳng lẽ, tôi đã từng đến Địa Ngục?

Trong cuốn sách bà nội để lại, có nói về mười tám tầng Địa Ngục giống như trong truyền thuyết thần thoại, nhưng cũng có điểm khác biệt.

Trên đời không có âm tào địa phủ, người sau khi chết, linh hồn sẽ luân hồi chuyển kiếp. Luân hồi không cần trải qua Địa Ngục, mà là do một thế lực hắc ám dẫn dắt, nói đơn giản là ý chỉ của thượng thiên.

Nhưng không phải linh hồn nào cũng có thể chuyển kiếp, có những người khi sống phạm tội ác, sau khi chết sẽ bị thế lực hắc ám đó đày xuống Địa Ngục. Tùy theo mức độ tội ác mà quyết định bị đày xuống tầng Địa Ngục nào.

Tầng địa ngục thứ nhất là nơi dành cho những tội nhẹ, còn tầng thứ mười tám là nơi giam giữ những tội nhân khủng khiếp nhất.

Ma quỷ bị đày xuống Địa Ngục, sau khi chịu đủ hình phạt sẽ được luân hồi chuyển kiếp, nhưng càng xuống tầng dưới thì càng khó đầu thai, bởi vì thời gian chịu phạt của chúng là một con số khổng lồ, thậm chí có kẻ bị giam cầm vĩnh viễn.

Mỗi tầng Địa Ngục là một thế giới rộng lớn, nơi đây là nơi mạnh được yếu thua.

Trong cuộc chiến không ngừng nghỉ, dần dần xuất hiện những kẻ mạnh như Quỷ Tướng, Quỷ Vương, thậm chí là quỷ quái cấp cao hơn. Chúng giống như những lãnh chúa, thiết lập lãnh địa của riêng mình, tàn sát lẫn nhau để tranh giành quyền lực.Quỷ Vương Hiên Huyền là một lãnh chúa ở tầng Địa Ngục thứ bảy.

Đôi khi Cổng Địa Ngục sẽ mở ra, những kẻ mạnh trong Địa Ngục sẽ đến thế giới loài người. Nhưng những kẻ có cấp bậc Quỷ Vương trở lên, sức mạnh quá lớn, bị thế lực hắc ám bài xích, chúng chỉ có thể tồn tại lâu dài ở nhân gian bằng cách chuyển kiếp.

Giống như Hiên Huyền, hắn phải mượn thân thể của Tư Nam để chuyển kiếp đầu thai.

Chẳng lẽ tôi cũng đến từ Địa Ngục?

Tay tôi run lên, sắc mặt ngày càng tái nhợt. Tôi đưa tay sờ lên trán mình, không lẽ tôi cũng là Quỷ Vương?

Một đôi tay từ phía sau đưa ra, nhẹ nhàng ôm lấy tôi: "Sao vậy, lại gặp ác mộng à?"

Tôi giật mình quay lại nhìn anh.

Anh tuấn mỹ như một thiên thần, nhưng trên người lại có quỷ khí mạnh mẽ. Hiên Huyền cũng có vẻ quen thuộc với hình dáng của anh.

Chẳng lẽ anh cũng đến từ Địa Ngục?

"Sao vậy?" Chu Nguyên Hạo nâng mặt tôi lên, "Ánh mắt em đáng sợ lắm."

Tôi ngẩn người, vội vàng quay đi: "Có, có sao? Có lẽ là do ác mộng quá đáng sợ."

"Em mơ thấy gì?" Anh hỏi.

Tôi im lặng một lúc, rồi nói: "Quên rồi, em chưa bao giờ nhớ được nội dung ác mộng."

Anh mỉm cười: "Không sao, có lẽ đó là điều tốt, để em không phải buồn phiền vì ác mộng."

Tôi gật đầu, không nói gì thêm.

Người của Chu gia dường như cũng dậy rất sớm, chỉ có điều bữa sáng không ăn chung mà gọi người hầu mang đến tận phòng.

Ăn sáng xong, Chu Nguyên Hạo lại dẫn tôi ra ngoài đi dạo. Khi ra cửa, tôi nhìn thấy Chu Nguyên Chính đang chăm sóc một chậu hoa lan trong nhà kính.

Như có linh tính, hắn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau. Tôi vội vàng quay đi, nhưng hắn vẫn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt dán chặt vào khiến tôi rất khó chịu.

Tôi không để ý đến hắn, cùng Chu Nguyên Hạo đi ra ngoài.

*****

Xe dừng lại trước một tòa nhà cổ kính, tôi xuống xe nhìn, hóa ra là một quán trà.

Bước vào trong, tôi nghe thấy tiếng đàn. Là tiếng cổ cầm, giai điệu rất cổ xưa. Tôi không hiểu nhiều về cổ cầm, chỉ cảm thấy âm thanh trong trẻo du dương, khiến lòng người thư thái.

Trên lầu hai của quán trà dường như đang có buổi họp mặt tao nhã. Một người đàn ông trung niên mặc trường bào thời dân quốc đang chơi cổ cầm, xung quanh là những vị khách vừa nhâm nhi trà vừa thưởng thức.

Chu Nguyên Hạo kéo tôi ngồi xuống bên cạnh, gọi một bình Bích Loa Xuân, vừa uống trà vừa nghe tiếng đàn say sưa.

Tôi nhìn anh chăm chú, khi còn sống anh có cuộc sống tao nhã như vậy, còn tôi, mỗi ngày đều bận rộn trong cửa hàng vòng hoa từ sáng đến tối.

Trước đây, chúng tôi đúng là người của hai thế giới.

Anh chọn tôi, chẳng lẽ chỉ vì tôi có thân thể Cửu Âm?

Người đàn ông trung niên kết thúc màn trình diễn, mọi người vỗ tay tán thưởng. Ông ấy cúi chào mọi người: "Tôi chỉ là người mở màn, không biết vị bằng hữu nào muốn đàn tiếp?"

"Để tôi." Chu Nguyên Hạo đứng dậy.

Người đàn ông trung niên ngạc nhiên, cười nói: "Cậu lâu rồi không đến, tôi cứ tưởng cậu không quay lại nữa."

Chu Nguyên Hạo cười đáp: "Gần đây tôi có đi nơi khác, mới trở về."

"Bình thường cậu chỉ nghe thôi, chưa bao giờ đàn, hôm nay sao lại muốn đàn?" Nói đến đây, ông ấy chợt nhìn thấy tôi ngồi bên cạnh, lập tức hiểu ra, gật đầu: "Hóa ra hôm nay dẫn bạn gái đi cùng, muốn đàn cho bạn gái nghe à? Tốt, tốt, hôm nay chúng tôi cũng được nhờ cô gái nhỏ mà nghe tài nghệ của cậu."

Chu Nguyên Hạo tự tin nói: "Đã bêu xấu rồi."

Nói xong, anh bước tới cây đàn, ngồi xuống. Khi đặt tay lên dây đàn, khí chất của anh lập tức thay đổi hẳn.

Khi người đàn ông trung niên đàn, người ta cảm thấy sự ôn hòa, nho nhã. Nhưng khi anh đàn, người ta lại cảm nhận được một khí thế sắc bén, khiến tinh thần người rung động.

Cứ như thể trong tay anh không phải là một cây đàn, mà là một thanh đao.

Khúc nhạc anh chơi giống với khúc nhạc của người đàn ông trung niên, nhưng ý cảnh hoàn toàn khác biệt. Khúc nhạc của ông ấy là tiếng vó ngựa, tiếng binh đao. Còn khúc nhạc của anh, là của một vị vua thống lĩnh muôn quân.

Tôi chìm đắm trong tiếng đàn ấy, như thể nhìn thấy một trận chiến cổ đại hùng vĩ. Khi máu chảy thành sông, hai vị vua gặp nhau trên chiến trường, đao kiếm chạm nhau, trong khoảnh khắc binh khí va chạm, giai điệu đột nhiên thay đổi.

Trở nên ôn nhu và bi thương.

Như thể anh từ một vị tướng quân oai phong lẫm liệt, biến thành một chàng trai trẻ si tình, lần đầu nếm trải tình yêu, vì đó mà trầm luân.

Nhưng người mà anh yêu lại không thể nào chấp nhận tình cảm của anh.

Bởi vậy, anh trở nên bi thương, phẫn nộ và điên cuồng.

"Coong!" Một tiếng vang lên, Chu Nguyên Hạo đột ngột dừng lại, mọi người bừng tỉnh khỏi sự chìm đắm. Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Ơ, sao không đàn nữa? Khúc nhạc còn chưa xong mà."

Chu Nguyên Hạo lướt tay trên dây đàn: "Không đàn nữa, người phụ nữ của tôi rơi lệ, tôi đã nói sẽ không để cô ấy khóc nữa."

Mọi người nhìn về phía tôi, lúc này tôi mới nhận ra mình đã nước mắt đầm đìa.

Người đàn ông trung niên gật gù: "Xem ra cô gái nhỏ này là tri kỷ của cậu, có thể cùng tri kỷ tay trong tay, cậu thật may mắn."

Chu Nguyên Hạo đắc ý, bước tới nắm tay tôi: "Có được cô ấy là phúc khí tôi đã tu luyện từ kiếp trước."

Tôi đỏ mặt lườm anh: "Đồ vô lại."

Chu Nguyên Hạo cúi chào người đàn ông trung niên cùng mọi người: "Xin lỗi mọi người, tôi còn muốn đi dạo phố với cô ấy, không làm phiền nữa. Xin cáo từ."

Giữa những lời chúc phúc của mọi người, tôi đỏ mặt rời khỏi quán trà.

Tôi dùng bàn tay lạnh như băng áp lên khuôn mặt nóng bừng của mình, hình như chúng tôi vừa thể hiện tình cảm quá mức rồi.

Xung quanh quán trà là một con phố cổ, lúc này người đi đường đã dần đông hơn. Hai bên đường toàn là những cửa hàng bán bánh ngọt lâu đời, hầu hết đều có lịch sử hàng trăm năm.

Tôi nhìn những chiếc bánh ngọt trong tủ, trông thật hấp dẫn, nước miếng cứ thế chảy ra.

Chu Nguyên Hạo hào phóng mua hết thứ này đến thứ khác, tôi chỉ cần liếc mắt nhìn chiếc bánh nào là anh sẽ mua cả túi cho tôi ăn.

Nhưng dạ dày tôi không lớn, mỗi túi tôi chỉ ăn được một cái, mà mỗi cái chỉ ăn một miếng nhỏ, còn lại đều do anh giải quyết.

(Editor: đọc khúc này không hiểu lắm, chẳng phải anh Hạo là ma không ăn được sao? Sao giờ lại ăn được nhỉ? Hay là trở thành Nhiếp Thanh Quỷ nên ăn được 🤔)

Ở góc đường có một cửa hàng chuyên bán các loại kẹo hồ lô, Chu Nguyên Hạo mua một xiên đưa đến trước mặt tôi. Tôi vừa định cắn thì anh lại lấy lại.

Tôi trừng mắt nhìn anh, anh nhếch môi cười trêu chọc, cắn viên hồ lô ở trên cùng rồi đút thẳng vào miệng tôi.

Tôi ngây ngốc một lát, viên hồ lô đã nằm gọn trong miệng, vị ngọt ngào lan tỏa cùng với mùi cỏ xanh thoang thoảng trên người anh.

Tôi giật mình như thỏ con, lùi lại mấy bước, đỏ mặt mắng: "Ở nơi công cộng thế này, anh làm gì vậy?"

Khoé miệng anh cong lên nhìn tôi, dường như biểu cảm của tôi làm anh rất vui.

"Muốn ăn thêm một viên nữa không?" Anh nháy mắt với tôi.

"Không!"

"Thật không muốn?"

"Thật sự không! Anh không thấy mấy lời này rất sến súa sao?" Tôi trừng mắt hỏi.

"Không thấy." Chu Nguyên Hạo cười đắc ý, "Anh chỉ thấy rất đáng yêu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận