Cô Gái Địa Ngục

Chương 132: Tiếp tục nghi thức

Edit: Frenalis

    Tôi cười lạnh một tiếng, cao giọng nói: "Tôi thật lòng suy nghĩ cho chị, sợ chị có nguy hiểm tính mạng, chị ngược lại là "chó cắn Lữ Động Tân", không phân biệt tốt xấu. Được thôi, dù sao tôi cũng đã nói đến nước này, đêm nay các người gác đêm hay không gác đêm, hoặc có người chết hay không, cũng không quan hệ gì với tôi. Chúng ta đi!"

Tôi cùng Hàn Lộ Lộ ra khỏi nhà họ Trương, Hàn Lộ Lộ lo lắng hỏi: "Hiện tại anh ta đã chết rồi, chúng ta làm sao bây giờ?"

Tôi nói: "Người chết rồi, hồn phách vẫn còn, như thế lại càng tốt. Nếu Trương Hiếu Dư này thật sự làm nhiều điều ác khi còn sống, sau đó chết thảm như thế, thì sẽ biến thành oán quỷ, đến lúc đó đưa hắn về Địa Ngục cùng với đám quỷ kia luôn, ngược lại là vì dân trừ hại."

Hàn Lộ Lộ do dự hồi lâu, nhỏ giọng hỏi: "Nếu Trương Hiếu Dư vô tội thì sao?"

Đúng lúc đó điện thoại của tôi reo lên, là tin nhắn của Tư Đồ Lăng, tôi mở ra, mỉm cười ngay: "Đúng như dự đoán, Trương Hiếu Dư này thực ra là tội phạm bị truy nã".

Tôi đưa điện thoại cho Hàn Lộ Lộ xem: Trương Hiếu Dư khi ở Quảng Đông, hắn dùng tên giả là Trương Học Bình, đã giết hại dã man sáu phụ nữ khi đang làm việc tại nhà máy Nhục Liên.

Sáu người phụ nữ đó đều là nữ công nhân sống xung quanh nhà máy Nhục Liên, hắn lừa rồi nhốt họ vào trong nhà máy, giết từng người một như giết lợn, moi ruột ra khỏi bụng rồi quấn trên người trên cổ của họ.

Khi hắn ta đang giết người phụ nữ thứ ba một cách dã man thì một công nhân khác của nhà máy phát hiện, hắn dùng rìu chém chết anh ta, khi người công nhân đó đang còn thoi thóp, hắn phóng hoả thiêu chết.

Sau này sự việc bại lộ, cảnh sát ập đến bắt, hắn nhanh chóng biến mất không dấu vết, che giấu thân phận rất kỹ, ai cũng tưởng hắn là người ở tỉnh Thiên Phủ, trên mạng phát lệnh truy nã cấp A. Cảnh sát Quảng Đông treo thưởng hai mươi vạn tệ cho ai cung cấp tin tức của hắn.

Hàn Lộ Lộ thấy toàn thân lạnh buốt, ngay cả điện thoại cũng không cầm được, cô ấy không thể tưởng tượng được mình lại muốn một kẻ như vậy làm cha đỡ đầu của mình.

Cô ấy run rẩy hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Tôi nhìn ngôi nhà phủ vải trắng từ xa, nói: "Cô đi tìm thôn dân mua một con gà trống đến, con có mồng đỏ nhất, rồi giết nó lấy máu. Nếu như có thể tìm được máu chó đen là tốt nhất, trước khi trời tối nhất định phải tìm được".

Hàn Lộ Lộ gật đầu, rời khỏi đó. Tôi ngồi dưới gốc cây bồ kết lớn trước cổng làng, vừa làm người giấy vừa đợi đến trời tối. Hàn Lộ Lộ trở về với hai bình giữ nhiệt, nói rằng đã lục soát cả thôn, tốn hết hai ngàn tệ mới mua đầy đủ những thứ máu này, những thôn dân này đúng là những kẻ ăn thịt người không nhả xương mà.

Chúng tôi lặng lẽ đem máu đến phía sau nhà Trương Hiếu Dư, có lẽ lời nói hôm đó của tôi có tác dụng, nhiều vị khách đã rời đi, chỉ còn lại vợ và hai đứa con của Trương Hiếu Dư canh quan tài.

Vợ Trương Hiếu Dư quỳ gối trước linh đường, ném giấy tiền vàng mã vào lò than, đến khuya mới đưa hai đứa con lên lầu ngủ.

Không lâu sau, có một người đàn ông lén lén lút lút đi đến.

Tôi từng nhìn thấy người đàn ông này ở linh đường vào trưa nay, hình như là anh họ của Trương Hiếu Dư.

Khi người đàn ông bước vào, vợ Trương Hiếu Dư liền nhào vào trong ngực hắn, cao hứng nói: "Tên Trương Hiếu Dư ma quỷ này cuối cùng cũng chết rồi. Bây giờ chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở bên nhau."

Người đàn ông cười rất vui vẻ, hai người nói chuyện với nhau một hồi, sau đó thấp giọng hỏi: "Nghe nói Trương Hiếu Dư ở Quảng Đông kiếm được rất nhiều tiền?"

Vợ Trương Hiếu Dư bĩu môi nói: "Làm sao có tiền được? Mấy năm nay ở Quảng Đông, hắn không những không kiếm được một xu cho nhà mà còn luôn đòi tiền em. Nếu hắn không chết, sớm muộn gì cũng bị hắn làm cho tán gia bại sản."

Người đàn ông có vẻ thất vọng, vợ Trương Hiếu Dư không để ý đến, nhiệt tình ôm hôn, hắn bị khơi lên lửa dục, hai người liền lăn lộn với nhau ngay tại linh đường.

Hàn Lộ Lộ đỏ mặt quay đi, nhưng trong lòng tôi lại thầm nghĩ, hai người này thật sự là đang tìm chết mà.

Cảnh tượng của hai người ngày càng nóng bỏng, quần áo cởi ra ném lên cả bàn hương, tôi nhìn đồng hồ thì thấy mười một giờ rưỡi đêm, đã đến lúc xuất hiện rồi.

Một cơn gió không biết từ đâu thổi tới, khiến ngọn nến trên bàn hương lung linh hai lần, hai người không để tâm chút nào, vẫn tiếp tục thân mật.

Đột nhiên, quan tài chứa thi thể chuyển động dữ dội.

Hai người giật mình, dừng lại động tác nhìn về phía quan tài, mới phát hiện nắp quan tài đã bị mở ra từ lúc nào.

Người đàn ông sợ hãi nhìn quanh rồi nhanh chóng mặc quần áo vào: "Thúy Phân, tôi nghĩ hôm nay vậy là được rồi. Chuyện của chúng ta chờ sau khi chôn cất em họ xong lại nói."

"Cái tên này, thật sự tin có ma sao?" Vợ Trương Hiếu Dư đang loã thể xì một tiếng nói: "Trương Hiếu Dư khi còn sống là một kẻ hèn nhát, chết rồi sao dám đến gặp em? Nếu hắn dám đến, xem em có đánh hắn chết lần nữa không."

Nói rồi chị ta đi qua muốn đóng nắp quan tài lại nhưng lại chạm vào thứ gì đó, nhìn kỹ lại thì thấy trên tay toàn là máu.

"Thuý, Thúy Phân." Người đàn ông đột nhiên tái mặt, sợ hãi chỉ vào chị ta nói: "Cô....., trên cổ cô có cái gì kìa."

Vợ Trương Hiếu Dư sờ vào cổ thì thấy đó là một đoạn ruột còn nóng ấm, thẳng đường nhìn xuống dưới thì phát hiện trên bụng có một lỗ hổng, ruột từ trong bụng chị ta đang lòi ra ngoài.

"A!" Vợ Trương Hiếu Dư hét lên một tiếng thê lương, đau đớn nằm trên mặt đất không ngừng lăn lộn.

Người đàn ông bị doạ đến tè ra quần, quay người bỏ chạy, vừa đến cửa thì đột nhiên nhìn thấy một đôi chân.

Một đôi chân dính đầy máu.


Hắn nhìn dọc theo chân hướng lên thì thấy Trương Hiếu Dư thân trên đang cởi trần, điều kỳ lạ là cái cổ đã bị chặt đứt nay được khâu lại dính vào thân hình, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt trống rỗng đờ đẫn, mang theo oán hận vô tận.

"A!" Người đàn ông hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, vừa lùi lại vừa nói: "Hiếu Dư, tôi không giết chú, chú đừng đến tìm tôi. Oan có đầu nợ có chủ."

Trương Hiếu Dư cầm trên tay con dao mổ heo, hai mắt nhìn chằm chằm anh họ của mình.

Tên anh họ hét lên: "Đừng giết tôi, Hiếu Dư, là Thúy Phân quyến rũ tôi, không liên quan đến tôi, xin chú tha cho tôi".

Trương Hiếu Dư mặt không cảm xúc giơ dao mổ heo lên.

"Trời có thiên tướng, dưới có Địa Chi, thông minh chính trực, không lệch không tư, chém tà trừ ác, giải khốn an nguy, như làm thần giận, phấn xương dương hôi."

Tôi xông vào ném ra ba lá bùa trấn tà, ba lá bùa đem Trương Hiếu Dư vây quanh, con dao đang giơ lên chợt dừng lại trên không trung.

Tên anh họ sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn đứng không vững, tôi cầm người giấy vừa mới làm lên, nó chỉ to bằng lòng bàn tay, có ghi tên của Trương Hiếu Dư trên đó, tôi lớn tiếng kêu lên: "Trương Hiếu Dư."

Hắn không có phản ứng, tôi tiếp tục hét: "Trương Hiếu Dư!"

Liên tục gọi ba tiếng, hắn cuối cùng cũng phản ứng, chậm rãi xoay người lại, tôi lập tức lấy ra bùa thu quỷ, hô: "Thu!"

Trương Hiếu Dư hóa thành một luồng khí đen xuyên vào người giấy trong tay tôi, tôi đổ hỗn hợp máu gà trống và máu chó đen lên trên người giấy, khí đen bên trong người giấy di chuyển hỗn loạn nhưng vẫn không thể thoát ra ngoài.

Tôi liếc nhìn tên anh họ đang sợ hãi, nghiêm giọng nói: "Mau đưa chị ta đến bệnh viện."

Người đó không nhúc nhích, tôi lạnh lùng nói: "Muốn tôi thả Trương Hiếu Dư ra hay không?"

"Không, không, không." Tên anh họ nhanh chóng xua tay, "Tôi, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện ngay bây giờ."

Hắn nhặt quần áo, đỡ vợ Trương Hiếu Dư cùng đoạn ruột đang lòi ra ngoài chạy đi, tôi nhắc nhở: "Anh chạy nhanh lên, nếu chị ta chết thì anh sẽ là nghi phạm đầu tiên, cảnh sát sẽ không tin có ma quỷ giết người đâu."

Hắn nghe vậy liền chạy nhanh hơn.

Tôi đưa Hàn Lộ Lộ ra khỏi Trương gia thôn, quay về Hàn gia thôn, Long Bà nhìn thoáng qua người giấy trong tay tôi, kinh ngạc hỏi: "Cô, cô là người nuôi quỷ?"

Tôi không trả lời câu hỏi đó, chỉ hỏi: "Đã chuẩn bị mọi thứ để khai đàn pháp sự chưa?"

Thái độ Long Bà lập tức thay đổi, nịnh nọt nói: "Mọi việc đã chuẩn bị xong, có việc gì thì cô cứ phân phó cho tôi."

"Vậy chúng ta đi đến nhà Hàn Lộ Lộ hoàn thành nghi thức trước đó đi."

Chúng tôi trở lại nhà Hàn Lộ Lộ, mấy bà tám trong thôn đang đứng bên ngoài chỉ trỏ, cha mẹ Hàn từ bên trong nhà rống lên như tiếng sói tru: "Lộ Lộ, sao con đem nhốt ba mẹ trong nhà? Ba mẹ thương con mà con lại đối xử với ba mẹ như vậy, đồ con gái bất hiếu."

Hàn Lộ Lộ vừa nghe liền bật khóc, Sơn Thành tuy không gia trưởng như một số tỉnh thành khác, nhưng ở vùng nông thôn người ta vẫn thích con trai hơn, cha mẹ cô ấy lẽ ra có thể sinh thêm một đứa con nữa, nhưng vì cô ấy mà quyết định không sinh tiếp. Có thể thấy cha mẹ yêu thương cô ấy đến nhường nào.

Tôi nói: "Cô chỉ là muốn tốt cho họ. Nếu để họ đi ra ngoài gây ra chuyện hại người, như thế mới là làm hại họ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận