Cô Gái Địa Ngục

Chương 277: Nắm giữ đại quyền Chu gia

Edit: Frenalis

Nói đến đây, ông cụ có vẻ mệt mỏi, sắc mặt hơi tái đi. Chu Vũ Hi vội vàng đỡ ông ấy nằm xuống, nói: "Đại thiếu gia, từ hôm qua đã có người bắt đầu tấn công vào các doanh nghiệp của Chu gia chúng ta, ngay cả thím Hai cũng khó lòng chống đỡ. Các sản nghiệp dưới trướng đã bốc hơi gần một trăm tỷ giá trị thị trường, lão gia tử nghe được tin này nên mới phát bệnh."

Chu Nguyên Hạo sa sầm mặt: "Bọn họ cuối cùng cũng không nhịn được nữa."

Chu lão gia tử nói: "Nguyên Hạo, Chu gia chúng ta lần này thật sự bốn bề thọ địch. Vì chuyện của cô Khương, chúng ta đã kết oán sống chết với Mao Sơn, Lao Sơn cũng đã nhòm ngó chúng ta từ lâu. Nếu cứ tiếp tục thế này, Chu gia thật sự không chịu nổi."

Chu Nguyên Hạo bước lại gần giường, cúi đầu nhìn ông cụ đang nằm trên giường: "Ông muốn con làm gì, cứ nói thẳng đi."

Chu lão gia tử nhìn đứa cháu trai trước mặt, nó giống hệt ba mình năm xưa, người từng là gia chủ của Chu gia với mị lực và uy tín vô cùng lớn. Nếu năm đó nó không gặp chuyện chết sớm, giờ này có lẽ nó đã tiếp quản mọi việc của Chu gia, và Chu gia cũng sẽ không lâm vào tình cảnh khó khăn như hiện nay.

"Haiz." Ông cụ thở dài bất lực, "Nguyên Hạo, hiện tại chỉ có một cách duy nhất có thể xoa dịu cơn giận của Mao Sơn."

Chu Nguyên Hạo không nói gì, chờ ông ấy nói tiếp.

Chu lão gia tử nói: "Nếu con có thể tự tay bắt cô Khương về giao cho Mao Sơn, có lẽ..."

"Ông nội." Chu Nguyên Hạo ngắt lời, nhàn nhạt nói: "Ông biết vì sao Chu gia suy sụp nhanh như vậy không?"

Chu lão gia tử nhìn anh không hiểu, anh nói tiếp: "Bởi vì, tính cách của ông quá nhu nhược."

Chu lão gia tử chấn động, không dám tin nhìn cháu mình. Cháu trai ông luôn hiếu thuận, chưa bao giờ dám cãi lời ông, vậy mà giờ lại nói năng không khách khí như vậy.

"Mao Sơn gây sự với chúng ta không chỉ vì chuyện của Lâm Lâm, đó chỉ là cái cớ. Chu gia chúng ta như cây lớn chắn gió, lại đang thiếu nhân tài, rất nhiều người đang dòm ngó. Lúc này, chúng ta càng không thể thỏa hiệp, nếu không, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta dễ bắt nạt, sẽ như lũ kền kền lao vào xâu xé chúng ta. Ông nội, nếu ông cố còn sống, ông ấy tuyệt đối sẽ không ra lệnh như vậy."

Chu lão gia tử nghẹn lời, Chu Nguyên Hạo đi vòng quanh giường, quay đầu nhìn thẳng vào mắt ông cụ: "Ông nội, Chu gia bây giờ tuyệt đối không thể yếu thế."

Chu lão gia tử nghẹn ứ trong lòng, khó nhọc nói: "Ông làm sao không biết, nhưng mà..."

"Nếu chúng ta yếu thế, chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Hôm nay hi sinh Lâm Lâm, ngày mai lại hi sinh người khác, ngày kia lại hi sinh thêm một người nữa. Dần dần, người trong Chu gia sẽ lục đục nội bộ, đến khi không còn ai để hi sinh, sản nghiệp đã bị chia cắt hết, người cũng ly tán, Chu gia mới thực sự là chết."

Chu Nguyên Hạo đứng sau thành giường, nhìn Chu lão gia tử với ánh mắt nghiêm nghị, khí thế bức người khiến ông cũng cảm thấy kinh sợ.

Chu lão gia tử trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lên tiếng: "Con có cách nào cứu vãn Chu gia không?"

Chu Nguyên Hạo chống hai tay lên thành giường, hơi nghiêng người về phía trước: "Nếu ông tin con, hãy giao toàn bộ quyền hành của Chu gia cho con. Con đảm bảo không chỉ không làm tổn hại đến Chu gia mà còn khiến nó hưng thịnh trở lại."

Chu lão gia tử kích động ngồi bật dậy. Chu Vũ Hi định đỡ ông nhưng bị đẩy ra. Ông cụ nhìn cháu mình, hỏi lại: "Con nói thật chứ?"

"Vâng."

Ông cụ nhíu mày: "Nhưng hiện giờ quyền hành Chu gia nằm trong tay ba con..."

"Ba con và Chu Nguyên Chính đang ở bến Hoàng Hà tìm kiếm bảo vật thượng cổ. Nước xa không cứu được lửa gần. Huống chi với tính cách nhỏ nhen của ông ta thì làm sao gánh vác nổi trọng trách gia chủ. Ông ta nắm quyền nhiều năm như vậy, Chu gia có khởi sắc gì đâu?" Chu Nguyên Hạo thẳng thắn nói.

Chu lão gia tử trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Được, Nguyên Hạo. Dù sao Chu gia bây giờ cũng như đèn treo trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ. Không bằng đánh cược một phen. Cả đời ông chỉ biết giữ gìn chứ không phát triển, vậy thì nhân lúc cuối đời, đánh cược một lần. Nguyên Hạo, lại đây."

Chu Nguyên Hạo bước tới trước mặt ông nội. Ông ấy đưa tay lấy từ dưới gối ra một thanh "qua" bằng đồng.

Qua là một loại binh khí thời Tiền Tần, thịnh hành từ thời Thương đến thời Hán, có cán gỗ dài.

Thanh qua này tất nhiên không còn cán gỗ, chỉ có phần lưỡi đồng xanh rêu cũ kỹ, nhìn không đẹp mắt nhưng ẩn chứa linh khí nồng đậm.

"Thanh Truy Thiên Qua này là vật tổ tiên Chu gia ta từng dùng, tự tay giết chết một Quỷ Vương." Chu lão gia tử nói. "Từ đó về sau, nó trở thành chí bảo đời đời truyền lại của Chu gia, tượng trưng cho quyền lực gia tộc. Nay ông giao nó cho con."

Ông cụ đưa thanh qua cho Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo tiến lên một bước, quỳ một gối xuống đất, hai tay nâng lên ngang đầu, trịnh trọng nhận lấy.

"Nguyên Hạo..." Giao thanh Truy Thiên Qua xong, ông cụ như già đi mười tuổi, thở dài: "Hôm nay ông giao toàn bộ Chu gia cho con, nhất định phải khôi phục lại hưng thịnh cho gia tộc."

Chu Nguyên Hạo nghiêm mặt, ánh mắt kiên định: "Ông nội yên tâm, con sẽ không phụ lòng mong đợi của ông."

Nói xong, anh đứng lên, lùi lại một bước: "Ông nghỉ ngơi cho khỏe, mọi chuyện phía sau cứ để con lo."

Anh ngước mắt nhìn Chu Vũ Hi, ánh mắt khiến cô ta kinh hãi. Cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ hoang đường: Chẳng lẽ đại thiếu gia đã biết mình là nội ứng?

Không, không thể nào. Cô ta che giấu kỹ như vậy, không để lộ sơ hở nào, anh ta không thể biết được.

"Vũ Hi, ông mệt rồi."

"Vâng, lão gia tử." Chu Vũ Hi đáp. "Con sẽ ở đây chăm sóc người."

Chu Nguyên Hạo bước ra khỏi phòng ngủ của ông cụ. Mọi người trong đại sảnh đều ngẩng lên nhìn. Anh bước từng bước đi xuống cầu thang, từ trên cao nhìn xuống đám người Chu gia, bất ngờ giơ cao thanh Truy Thiên Qua: "Từ hôm nay trở đi, tôi, Chu Nguyên Hạo, là gia chủ đời thứ ba trăm lẻ chín của Chu gia. Từ trên xuống dưới, toàn thể đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ tôi khôi phục lại hưng thịnh cho Chu gia."

Chu Vân Lam là người đầu tiên kêu lên: "Cái gì? Ngươi làm gia chủ? Không thể nào. Chu gia chúng ta hai ba ngàn năm nay, có bao giờ xuất hiện gia chủ là quỷ tu? Như vậy thì Chu gia còn mặt mũi nào trong giới tu đạo nữa?"

Chu Nguyên Hạo vung tay lên, Chu Vân Lam bay vọt ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi ngã xuống đất, đầu chảy máu bất tỉnh nhân sự.

"Mẹ!"

"Lam Lam!"

Chồng và con gái Chu Vân Lam vội vàng chạy tới đỡ bà ta dậy. Con gái bà ta thở hổn hển, nói: "Mẹ tôi là trưởng bối của anh, sao anh có thể đối xử với bà như vậy?"

"Hiện tại tôi là gia chủ Chu gia, bà ta là thành viên Chu gia, phải tuân theo mệnh lệnh của tôi. Nếu đặt vào thời cổ đại, theo gia quy, trước mặt mọi người chỉ trích, chống đối gia chủ là phải đánh một trăm gậy. Nhưng bây giờ là thời hiện đại, không thể làm vậy được, tôi chỉ là trừng phạt nhẹ mà thôi." Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói.

Sau đó, anh nhìn quanh, ánh mắt lướt qua từng người. Không ai dám nhìn thẳng vào anh, tất cả đều cúi đầu.

"Bây giờ, còn ai phản đối nữa không?"

Mọi người không dám thở mạnh.

"Tốt, không còn ai phản đối, tôi chính thức nhậm chức." Chu Nguyên Hạo nói. "Lần này Chu gia chúng ta gặp nguy nan, mong mọi người đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn. Nếu để tôi biết ai giở trò sau lưng, đừng trách tôi không khách khí."

Mọi người vẫn cúi đầu không dám nói lời nào. Chu Nguyên Hạo quay người bỏ đi, để lại đám người kinh hồn bạt vía.

Chu Nguyên Hạo bước vào thư phòng. Trên tường treo một bức tranh vẽ một người đàn ông trung niên mặc trường bào, tay cầm trường kiếm, uy phong lẫm liệt, khí thế kinh người.

Đây là gia chủ đời trước của Chu gia, ông cố Chu Thiên Tứ, người có uy vọng rất cao ở Hoa Hạ.

Chu Nguyên Hạo nhìn bức tranh thật sâu, rồi quay sang Trịnh thúc đứng phía sau: "Trịnh thúc, tình hình thế nào?"

"Tình hình rất tệ." Trịnh thúc nghiêm mặt. "Đây là một cuộc tấn công lớn nhằm vào sản nghiệp của Chu gia chúng ta, mà nội bộ lại có kẻ tiếp tay..."

Chu Nguyên Hạo ánh mắt lạnh lùng, trầm mặc một lúc, nói: "Đưa đây."

Trịnh thúc đưa cho anh một tập tài liệu dày. Anh lật xem vài lần: "Nhiều năm qua, chúng ta đã phát triển thế lực của riêng mình, cũng đến lúc nên sử dụng rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận