Cô Gái Địa Ngục

Chương 131: Trương đồ tễ chết

Edit: Frenalis

Hàn Lộ Lộ có nuôi một con hamster, cô ấy cho hamster ăn thử thức ăn tôi đã giấu đi, thấy hamster vẫn không sao, cô ấy nhẹ nhàng thở ra: "Xem ra là chúng ta quá cẩn thận rồi."

     "Chờ một chút." Tôi nói, "Cô nhìn xem."

    Đôi mắt của con hamster trở nên đỏ như máu, lập tức nhảy dựng lên, đâm vào chiếc lồng, làm cho mấy sợi dây kẽm cong lên.

    Hàn Lộ Lộ hoảng hốt: "Sao, sao có thể như vậy ?"

    "Căn phòng này của cô quỷ khí cực mạnh. Cho dù cha mẹ cô không bị hạ độc, thì thức ăn ở đây cũng sẽ bị quỷ khí ăn mòn. Cha mẹ cô ở đây lâu ngày như vậy, lại còn giống như không có chuyện gì, cô không cảm thấy kỳ quái sao?" Tôi âm trầm hỏi.

    Hàn Lộ Lộ sắc mặt nhất thời tái nhợt: "Chẳng lẽ... họ đã..."

    Tôi lắc đầu: "Bây giờ còn quá sớm để nói gì. Chúng ta cẩn thận nhìn xem họ sẽ còn làm gì".

    Có lẽ là do mấy ngày nay ngủ không được nên Hàn Lộ Lộ vừa mới ngã xuống đã ngủ mất, tôi đặt bùa trấn tà bên cạnh cô ấy, rồi lặng lẽ bước ra ngoài đi đến phòng cha mẹ Hàn, nghe thấy bên trong có tiếng nói.

    "Cô gái Hàn Lộ Lộ mang về có làn da mềm mại như vậy, tôi muốn ăn trước." Đây là giọng nói của mẹ Hàn, "Nếu tôi ăn thịt và uống máu cô ta, tôi sẽ trở nên xinh đẹp.

    "Vậy Hàn Lộ Lộ là của tôi, tôi còn đang nghĩ cách lừa cô ta về, không ngờ cô ta lại tự trở về, tiết kiệm cho tôi không ít chuyện." Cha Hàn nói.

    "Ăn như thế nào?" Mẹ Hàn hỏi: "Tôi muốn đem cô ta nướng ăn, tươi sống nướng đến chết là hương vị tốt nhất."

    "Tôi hấp chín rồi ăn thôi." Cha Hàn nói: "Thịt sống hấp mới mềm nhất."

    Tôi qua khe cửa nhìn vào trong, thấy cha mẹ Hàn sắc mặt xanh tím dữ tợn, đang nở nụ cười tàn nhẫn đáng sợ. Tuy tôi đã nhìn thấy quá nhiều ma, nhưng trong lòng cũng không khỏi run lên, che miệng lặng lẽ trở về phòng Hàn Lộ Lộ, lay cô ấy tỉnh dậy, nói: "Cha mẹ cô bị ma ám, chúng ta nhanh đi thôi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm."

    Hàn Lộ Lộ run rẩy: "Vậy cha mẹ tôi..."

    "Đừng lo, họ vẫn còn sống. Chỉ cần tìm cách đuổi con quỷ đang nhập vào cha mẹ cô là được." Tôi an ủi cô ấy: "Nhưng đây chỉ là giải pháp tạm thời chứ không trị tận gốc. Chúng ta vẫn phải tìm ra nguồn gốc của sự việc mới được."

    Cô ấy dẫn tôi lặng lẽ lẻn ra ngoài bằng cửa sau. Vừa ra ngoài, tôi dán một tấm "trấn hung thần phạm hộ phù" ở cả cửa trước và cửa sau, nhốt hai con quỷ nhập thân thể cha mẹ Hàn ở trong nhà.

    Hàn Lộ Lộ lo lắng hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"

    Tôi nói: "Đi tìm bà đồng kia đi."

    Bà Đồng này tên là Long Bà, cùng tên với nhân vật kinh điển trong một bộ phim ma Hồng Kông nào đó thập niên 90. Khi chúng tôi bước vào, Long Bà đang thắp hương, nhìn thấy Hàn Lộ Lộ liền nhảy dựng và hét lên: "Ai cho cô đến đây, ra ngoài, ra khỏi đây."

    Tôi đứng trước Hàn Lộ Lộ nói: "Long Bà, bà đã thả ra rất nhiều ác quỷ, hiện tại muốn thoái thác trách nhiệm ư?"

    Long Bà toàn thân run rẩy, kinh ngạc nhìn tôi: "Cô, cô là ai?"

    "Là người có thể giải quyết vấn đề này." Tôi nói: "Tôi biết bà không phải cố ý thả ra những con quỷ kia, cho nên tôi khuyên bà nên nói rõ mọi chuyện ra đi, đây chính là nhân quả của bà, cho dù bà trốn thoát lần này, nhưng sẽ còn có lần sau lần sau nữa, rốt cuộc bà cũng sẽ gặp báo ứng."

    Long Bà sắc mặt khó coi, bất đắc dĩ thở dài nói: "Tôi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, tôi làm nghề này mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện như thế này. Ngày đó vừa mới bắt đầu đã thấy không thuận lợi, thời điểm dâng hương, hương cứ gãy mất, liên tiếp gãy ba lần."

    Tôi lạnh giọng nói: "Lúc này bà nên ngừng pháp sự lại, nhưng bà lại vẫn tiếp tục chỉ vì tiếc một vạn tệ tiền biếu kia."

    Long Bà đỏ mặt nói: "Sự việt cũng đã phát sinh, nói mấy chuyện này cũng vô ích. Trong lúc làm pháp sự, ma quỷ càng ngày càng nhiều. Tôi quát đuổi bọn chúng, tưởng sẽ dọa chúng bỏ đi, nhưng không nghĩ tới bọn chúng trốn ở dưới cây cầu."

    Cây cầu mà bà ấy đang nói đến thực ra chính là Bàn Bát Tiên.

    "Sau đó, một nữ quỷ cực kỳ lợi hại xông vào phá tế đàn của tôi. Tất cả những ác quỷ trước đó thấy vậy đều cùng xông ra ngoài với nữ quỷ." Bà ấy run rẩy nói: "Ác quỷ xuất thế, sẽ có tai ương."

    Sau đó, bà ấy chỉ vào Hàn Lộ Lộ nói: "Gia tộc bọn họ nhất định đã làm chuyện gì ác độc, mới có nhiều oan hồn khủng khiếp như vậy, tất cả đều là nhà bọn họ gieo gió gặt bão!"

    Hàn Lộ Lộ gấp gáp nói: "Bà nói bậy, nhà chúng tôi chưa từng làm qua chuyện xấu gì."

    Long Bà cười lạnh nói: "Các người thu hút nhiều ma quỷ như vậy, còn giảo biện?"

    Tôi cười cười nói: "Long Bà, bà có nghĩ rằng có lẽ kẻ thu hút ma quỷ tới lại là người khác chăng?"


    Long Bà sửng sốt một lát: "Chẳng lẽ là?"

    Tôi gật đầu nói: "Người đồ tễ từ Quảng Đông về, có ai biết hắn ở đó thực sự làm nghề gì không?"

    Long Bà im lặng một lúc rồi nói: "Người là do bọn họ tìm đến, không liên quan gì đến tôi."

    Tôi không có ấn tượng tốt với Long Bà này, chỉ biết trốn tránh trách nhiệm, nhưng chuyện này tôi có việc phải nhờ cậy vào bà ấy, nên hạ giọng nói: "Kế hoạch hiện tại chỉ có cách duy nhất là tìm ra đầu sỏ, nghi thức mà hoàn thành, cho dù không phải ác quỷ hoành hành, thì cả ngôi làng này, ngay cả ngôi làng nơi Trương Hiếu Dư ở cũng không tránh khỏi."

    Tôi nhìn bà ấy nói: "Nghe nói bà có một cháu trai đang học đại học xa nhà. Nếu không xử lý tốt việc này, không những tính mạng của bà mà cả cháu trai bà cũng bị vận rủi quấn lấy".

    Nhìn ra được Long Bà rất thương cháu nội, làm nghề này phần lớn đều có ba điều xấu, năm thiếu khuyết, có được người cháu trai giỏi giang không thua kém ai là điều không dễ dàng, bà ấy cắn răng nói: " Được rồi, chỉ cần cô có thể tìm Trương Hiếu Dư đến đây, tôi sẽ lập tức mở đàn làm phép đuổi hết đám ma quỷ đó về Địa Ngục."

    Hàn Lộ Lộ và tôi rời khỏi nhà Long Bà, trực tiếp đi đến Trương gia thôn bên cạnh.

    Không ngờ từ xa chúng tôi nhìn thấy bên ngoài nhà họ Trương có treo tấm vải trắng, người người ra vào náo nhiệt. Chúng tôi ngăn một người phụ nữ trung niên lại để hỏi thăm thì được biết Trương Hiếu Dư đã chết rồi, cái chết rất kỳ quái.

    Từ Hàn gia thôn về mấy ngày trước, hắn như điên điên khùng khùng, liên tục nói rằng có mấy người phụ nữ quấn lấy hắn, đòi hắn đền mạng. Lúc đầu không ai quan tâm, kết quả hôm nay hắn giúp một gia đình mổ heo, lúc đang moi ruột lợn, hắn đột nhiên nổi điên, nhặt con dao mổ heo lên và trực tiếp cắt cổ mình.

    Cũng không biết hắn ở đâu có sức lực lớn như vậy, chỉ một nhát lập tức đem đầu mình cắt xuống.

    Chúng tôi đều giật mình, vội vàng chạy tới thì thấy linh đường dựng tạm của nhà họ Trương, ở giữa linh đường là quan tài và tấm ảnh của Trương Hiếu Dư.

    Hàn Lộ Lộ thân thể mềm nhũn, trực tiếp té ngã xuống đất.

    Một người phụ nữ mặc áo tang đang than khóc, trên tay còn quấn miếng vải đen, đột nhiên nhảy ra túm lấy cổ áo Hàn Lộ Lộ, kêu khóc nói: "Cô là kẻ đáng bị băm ngàn đao, vía cô yếu, muốn tìm cha đỡ đầu, chồng tôi thấy cô đáng thương nên đồng ý giúp cô trấn áp vía, kết quả ngược lại bị cô hại chết, cô còn có mặt mũi tới đây?"

    Những người đến dự tang lễ đều là người thân, bạn bè của nhà họ Trương, họ đều tụ tập xung quanh, Hàn Lộ Lộ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, run lẩy bẩy ở bên cạnh tôi.

    Tôi không để ý đến những người này, ngẩng đầu nhìn thoáng qua linh đường, biến sắc: "Chị đừng khóc nữa, hãy nghe tôi nói, đêm nay các người tuyệt đối đừng gác đêm quan tài."

    Vợ Trương Hiếu Dư nghe vậy càng khóc không ngừng, nhảy dựng lên: "Các người đã hại chết chồng của tôi, bây giờ còn không cho chúng tôi gác đêm, có còn tình người hay không?"

    Hai chúng tôi đều là phụ nữ, nên những người đàn ông xung quanh không có ra tay, thay vào đó là một số phụ nữ xông lên chửi mắng không ngừng, thậm chí có người còn đến cào mặt chúng tôi, tôi hít một hơi thật sâu rồi rống lên: "Tất cả im lặng hết cho tôi!"

    Tôi đã sử dụng linh khí để làm tiếng rống này lớn lên, lớn đến mức khiến tất cả những người xung quanh chấn động lập tức im bặt.

    Tôi nhìn vợ Trương Hiếu Dư nói: "Không ai biết chồng của chị chết như thế nào, nhưng chị còn không biết sao? Anh ta chết rất thảm nên oán hận rất sâu, đêm nay sẽ hồi hồn, các người ở đây gác đêm không sợ xảy ra chuyện sao?"

    Trương Hiếu Dư chết rất kỳ quái, dân làng đều biết chút ít, bây giờ nghe tôi nói, trong lòng họ có chút bồn chồn không yên.

    Vợ Trương Hiếu Dư là một phụ nữ nông thôn đanh đá, chỉ vào mặt tôi mắng: "Cô ngậm máu phun người, ai nói chồng tôi chết thảm?" Nói xong nằm trên mặt đất lăn lộn khóc lóc om sòm: "Ông trời ơi, cuộc đời tôi sao khốn khổ thế này? Chồng tôi chết rồi, tôi lại bị bắt nạt ngay trước cửa nhà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận