Cô Gái Địa Ngục

Chương 467: Nhận đồ đệ

Nhưng nghĩ lại anh ta cũng là người có sĩ diện, mất mặt một lần là đủ rồi, nếu còn dám mất mặt lần thứ hai, không nói đến cái khác, những người Thạch gia sẽ nuốt sống anh ta.

"Cô Khương, xin cô nhất định phải nhận em trai tôi." Anh ta tha thiết nói, "Nó thật lòng thật dạ muốn bái cô làm sư phụ."

"Dừng lại." Tôi lập tức ngắt lời, "Tôi không nhận đồ đệ, trước đó đã từ chối Thạch Mặc Thành rồi."

Thạch Mặc Bách trầm mặc một lúc, rồi quyết định: "Nếu... tôi có thể đưa ra thúc tu (1) mà cô quan tâm thì sao?"

(1) Thúc tu (束脩) có nghĩa là “lễ vật” hoặc “lễ ra mắt”, thường là những món quà nhỏ hoặc số tiền mà học trò dâng tặng thầy giáo khi bắt đầu học tập với thầy. Đây là một phong tục thể hiện sự tôn kính và biết ơn đối với người thầy trong truyền thống văn hóa Trung Quốc.

Tôi bỗng thấy hứng thú, cười nói: "Vậy anh có thể đưa ra thúc tu gì?"

Thạch Mặc Bách dường như đã chuẩn bị sẵn, lấy ra một tập tài liệu từ cặp công văn đưa cho tôi, tôi vừa nhìn, lập tức sững sờ.

Đó là giấy tờ chuyển nhượng bất động sản.

Mà mảnh đất đó nằm ở ngoại ô Sơn Thành, toàn bộ núi Địa Hổ đều nằm trong đó.

Trong núi Địa Hổ có mộ của Liễu tướng quân, trong mộ Liễu tướng quân có một trận pháp Thiên Cung Bắc Đẩu, cử hành nghi lễ hồi sinh cho Chu Nguyên Hạo trong trận pháp đó, tỷ lệ thành công sẽ tăng ba phần.

Bây giờ thực lực của Chu Nguyên Hạo tăng lên, xác suất hồi sinh sẽ còn tiếp tục tăng.

Nếu mảnh đất núi Địa Hổ này là của tôi, toàn bộ khu mộ tướng quân sẽ nằm trong lòng bàn tay tôi, tôi hành sự sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Bây giờ nghi lễ hồi sinh Chu Nguyên Hạo sắp đến, đây chính là thứ tôi cần nhất.

Tôi ngẩng đầu nhìn Thạch Mặc Bách, xem ra Thạch Mặc Bách này rất có bản lĩnh, còn chuẩn bị kỹ càng như vậy.

Tôi thản nhiên nói: "Chỉ bằng cái này, anh đã muốn tôi nhận em trai anh làm đồ đệ? Anh tính toán thật là giỏi. Nó trở thành đồ đệ của tôi, tôi tự nhiên sẽ không bạc đãi nó, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho nó, nó còn có thể học được một thân pháp thuật từ tôi, thật là một vụ làm ăn chỉ lời chứ không lỗ."

Thạch Mặc Bách cười nói: "Đúng vậy, tôi quả thật nghĩ như vậy. Nhưng cô cũng không thiệt thòi, thể chất Cửu Dương là kỳ tài tu luyện, có một đồ đệ như vậy, không làm mất mặt cô chứ? Hơn nữa, thúc tu mà tôi đưa ra, chắc hẳn cô sẽ rất thích."

Tôi giơ giấy chuyển nhượng bất động sản trong tay lên: "Thứ này, tôi quả thật không thể từ chối."

Thạch Mặc Bách lộ ra nụ cười phấn khích: "Cô Khương xin yên tâm, cô đã nhận A Thành làm đồ đệ, Thạch gia chúng tôi tự nhiên là hậu thuẫn vững chắc của cô, để cô sai khiến, cô tuyệt đối sẽ không chịu thiệt nửa điểm."

Tôi cười như không cười nhìn anh ta, anh ta quả thật khác với những gia tộc khác, rất có tầm nhìn.

Anh ta làm như vậy là trói Thạch gia vào người tôi. Bình thường tôi sai khiến Thạch gia, nhưng khi họ gặp nạn, tôi cũng phải ra mặt giải quyết.

Thật là một bàn tính hay.

Tuy nhiên, trong tay anh ta quả thật có thứ tôi muốn, Thạch Mặc Thành cũng quả thật là một nhân tài có thể đào tạo.

Hơn nữa, những gia tộc khác luôn tìm mọi cách để chiếm lợi từ tôi, lại chưa từng nghĩ đến việc đầu quân cho tôi, nghe theo mệnh lệnh của tôi. Dù sao tôi còn quá trẻ, bình thường cũng tỏ ra dễ nói chuyện, không hề tỏ ra cường thế, những người này liền cho rằng tôi hiền lành dễ bắt nạt.

Thật là ngu xuẩn hết sức.

Tôi liếc nhìn người đàn ông ngồi đối diện, Thạch Mặc Bách quả thực là một nhân vật lớn, ít nhất là anh ta có tầm nhìn xa.

Nếu đã như vậy, tôi cũng không có lý do gì để từ chối.

"Nếu anh đã có thành ý như vậy, nếu tôi còn từ chối, chẳng phải sẽ khiến tôi có vẻ không biết điều sao?" Tôi cười.

Thạch Mặc Bách mừng rỡ, hơi cúi đầu với tôi: "A Thành còn đang ở ngoài cửa, tôi đi gọi nó vào để làm lễ bái sư."

Không lâu sau, Thạch Mặc Thành bước nhanh vào, "bịch" một tiếng quỳ xuống, cúi đầu thật sâu với tôi: "Đồ nhi bái kiến sư phụ."

"Đứng dậy đi." Tôi khẽ gật đầu, Thạch Mặc Thành lại dập đầu một cái rồi đứng dậy, tôi nói: "Đưa tay ra."

Thạch Mặc Thành ngoan ngoãn đưa tay cho tôi, mặt cậu ấy lại hơi đỏ lên.

Tôi dùng thần thức thăm dò kinh mạch của cậu ấy, trong lòng mừng thầm, đây quả thật là một thiên tài tu luyện, chỉ tiếc là bắt đầu quá muộn, cần phải tẩy tủy mới được. Edit: FB Frenalis

Tôi trầm ngâm một lát, rồi nói: "Khương gia chúng tôi bao nhiêu năm nay chưa từng nhận đồ đệ nam ngoại tộc. Nhưng nay khác xưa, tôi cũng không phải người cổ hủ. Thạch Mặc Thành đã có thành tâm thành ý muốn bái vào sư môn của tôi, lễ bái sư này không thể thiếu. Ba ngày sau là ngày lành, cậu hãy trai giới ba ngày, tắm rửa thay quần áo, ba ngày sau hãy đến."

Hai anh em Thạch gia đều vui mừng khôn xiết, sau khi cảm ơn liền rời đi.

Tôi lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng bạc, mặt trong của vòng có khắc hai chữ "Thất Nương".

"Bà nội." Tôi vuốt ve chiếc vòng, thì thầm, "Con sắp nhận đồ đệ rồi, một đồ đệ nam, lại còn là ngoại tộc, bà có đồng ý không?"

****

Ba ngày sau, Thạch Mặc Thành mặc một bộ đạo bào bước vào.

Tôi tạm thời lập một từ đường nhỏ trong một căn phòng của Chu gia, trên từ đường đặt một bài vị, trên bài vị viết những chữ lớn bằng sơn đỏ: Liệt tổ liệt tông Khương gia.

Trước bài vị là một bàn thờ, trên bàn thờ bày tam sinh và hương nến.

Ngoài cửa có không ít người đến xem lễ, bao gồm Thạch Mặc Bách, Tống Tống, Mạc Phi Phàm và cả nhà Chu gia. Tôi không có phát thiệp mời rộng rãi, dù sao đây cũng là dinh thự Chu gia, không phải nhà của Khương gia, làm quá lớn cũng không thích hợp.

Tôi chỉ vào tấm đệm hương trước bài vị: "Quỳ xuống."

Thạch Mặc Thành lập tức quỳ hai gối xuống, cúi đầu, rất cung kính thành tâm.

"Thạch Mặc Thành, bây giờ không phải ở nhà tổ Khương gia, mọi thứ đều sẽ đơn giản." Tôi nói, "Nếu cậu muốn bái vào sư môn Khương gia của tôi, có ba điều tổ huấn cần ghi nhớ."

"Vâng." Thạch Mặc Thành cúi đầu đáp.

"Điều thứ nhất, không được dùng pháp thuật đã học để làm hại người." Tôi cao giọng nói, "Điều thứ hai, không được bàn luận lung tung về thiên cơ; điều thứ ba, cả đời phải trừ gian diệt bạo, diệt ma trừ tà, đến chết mới thôi. Ba điều này, cậu có thể làm được không?"

Thạch Mặc Thành phủ phục trên đất, đáp lời: "Đệ tử Thạch Mặc Thành xin tuân theo lời dạy của liệt tổ liệt tông."

Tôi khẽ gật đầu, quả không hổ là người xuất thân từ gia tộc lớn, tuy không có diễn tập trước nhưng lại có thể làm rất ra dáng, không hề sợ hãi mất bình tĩnh.

"Còn một điều nữa." Tôi nói, "Khương gia chúng tôi chưa từng nhận đồ đệ nam ngoại tộc, vì vậy hôm nay cần phải bẩm báo với liệt tổ liệt tông, nếu liệt tổ liệt tông không chấp nhận cậu, cậu sẽ không thể vào cửa Khương gia. Cậu có đồng ý không?"

Thạch Mặc Thành lập tức trở nên căng thẳng, nhưng cậu ấy cắn răng để bản thân bình tĩnh lại: "Đệ tử nghe theo sự sắp xếp của liệt tổ liệt tông."

Tôi hài lòng gật đầu: "Rất tốt. Nếu liệt tổ liệt tông không chịu nhận cậu, tôi cũng sẽ không để cậu đến không công. Cậu yên tâm, bệnh của cậu, tôi sẽ cố gắng hết sức chữa khỏi, cậu còn có thể gia nhập môn phái khác."

Thạch Mặc Thành kiên định nói: "Con chỉ muốn làm đồ đệ của sư phụ, nếu không thể vào cửa Khương gia, con thà cả đời không tu luyện."

Tôi nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu ấy, nhìn thấy sự chân thành bên trong, trong lòng có chút cảm động. Quay người thắp ba nén hương, bái lạy bài vị, cầm lấy một lá bùa lên, khấn: "Liệt tổ liệt tông Khương gia ở trên, hậu nhân Khương Lâm muốn nhận Thạch Mặc Thành làm đồ đệ, mong liệt tổ liệt tông thành toàn."

Dứt lời, tôi vung tay lên, lá bùa bốc cháy, tôi lại ném vào bát nước. Lá bùa đột nhiên bốc cháy dữ dội trong nước, tro tàn bay lên, ngưng tụ thành một chữ lớn màu vàng giữa không trung: "Được".

Thạch Mặc Thành vốn đang vươn cổ ra, vẻ mặt căng thẳng, nhìn thấy chữ này trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết. Cậu ấy dập đầu trước bài vị: "Đa tạ tổ sư gia!"

Tôi có chút ngạc nhiên, không ngờ liệt tổ liệt tông lại dễ nói chuyện như vậy.

Trái tim đang treo lơ lửng, cuối cùng cũng được đặt xuống.

Còn Thạch Mặc Bách vẫn luôn quan sát bên ngoài cũng tràn đầy vui mừng.

Tôi lấy từ trên bàn thờ một bình sứ nhỏ, đổ ra từ bên trong một viên thuốc trắng như ngọc trai: "Ăn cái này vào, cậu chính là đệ tử Khương gia rồi."

Thạch Mặc Thành không hề nghi ngờ, nhận lấy viên thuốc liền nuốt xuống, một dòng nước ấm chảy xuống theo cổ họng cậu, cảm thấy ấm áp trong dạ dày.

Đột nhiên, sự ấm áp trong dạ dày biến thành nóng rực, dòng nhiệt chảy khắp toàn thân theo kinh mạch, không ngừng xông vào kinh mạch của cậu, cưỡng ép mở rộng kinh mạch.

"A!" Thạch Mặc Thành kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất không ngừng, đau đến mức mặt tái nhợt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.

"A Thành!" Thạch Mặc Bách giật mình muốn xông vào, tôi quát lớn: "Không được lại đây!"

Thạch Mặc Bách vừa lo lắng vừa sốt ruột, hỏi: "Cô Khương, em trai tôi đây là...?"

"Cậu ấy có thể trở thành người tu đạo hay không, đều phụ thuộc vào lúc này." Tôi nghiêm nghị nói, "Bây giờ không ai có thể giúp, chỉ có thể dựa vào chính bản thân cậu ấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận