Cô Gái Địa Ngục

Chương 22: C22: Tôi che chở cho cô ấy

Edit: Frenalis

Trong mắt cô ta hiện lên vẻ hung ác: "Lúc đó tôi đã thề sau khi chết sẽ trở thành lệ quỷ, tôi sẽ giết chết tất cả những người ở Chu gia, Giang gia và Miêu gia, để cả ba người nhà họ đều bị tuyệt hậu! Tôi không ngờ họ lại âm độc như vậy. Họ mời một đạo sĩ dùng bí thuật để phong ấn linh hồn tôi trong cơ thể. Họ còn dùng gạo nếp, chỉ đỏ và đồng xu để trói trấn trụ tôi không biến thành cương thi."

"Đã hơn trăm năm rồi, tôi bị tra tấn hơn trăm năm, ngày nào cũng nguyền rủa bọn họ. Cũng may rốt cuộc ông trời cũng mở mắt, mấy năm trước có vài tên trộm mộ đã phá phong ấn quan tài đi. Sợi chỉ đỏ và đồng xu đã bị huỷ, cuối cùng tôi lại được nhìn thấy ánh sáng mặt trời."

"Tôi đã tìm được con cháu của ba gia tộc này, dùng một số thủ đoạn tập hợp bọn họ ở chung một phòng, rồi trở thành bạn cùng phòng của bọn họ, tôi sẽ không để bọn họ chết dễ dàng như vậy. Mấy năm nay, tôi mỗi ngày đều sống cùng bọn họ, ở giữa châm ngòi ly gián khiến họ bất hoà, khiến bọn họ thất tình đau khổ, khiến bọn họ khắp nơi vấp phải trắc trở, khiến bọn họ bệnh tật quấn thân. Chờ bọn họ tốt nghiệp, tôi sẽ giết bọn họ. Trước khi chết, tôi sẽ nói cho bọn họ biết, bọn họ đã chung sống với cương thi suốt bốn năm."

Cô ta chợt bật cười, khó trách vừa ra khỏi quan tài chính là Phi Cương, hơn trăm năm qua, oán hận cô ta tích lũy lớn đến kinh người.

Cô ta đột nhiên ngồi xuống, cúi đầu nhìn xuống Tư Đồ Lăng, vươn đôi tay có móng vuốt đen, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt anh ấy.

Một cương thi, thế mà lại có hành động dịu dàng ôn nhu như thế.

"Giống quá." Cô ta say mê nhìn anh ấy, "Tư Đồ đội trưởng, anh thật giống người ấy của em, cả hai đều có tinh thần trượng nghĩa. Chắc là ông trời thương hại em nên gửi anh đến cho em". Móng tay cô ta cọ nhẹ vào cổ anh ấy: "Anh ở lại với em, em sẽ để họ quay về, được không?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tư Đồ Lăng nghiến chặt răng, nữ quỷ này muốn biến hắn thành cương thi.

"Không thể đồng ý với cô ta!" Cao Vân Tuyền nói, Phó Xuân quay lại trừng mắt hung ác nhìn anh ta, vung tay lên, anh ta liền bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu lớn.


"Dừng tay!" Tư Đồ Lăng vội vàng nói: "Đừng giết bọn họ."

"Đồng ý rồi?" Phó Xuân mỉm cười nói.

"Đợi đã!" Tôi đột nhiên ngắt lời họ, "Cô không thể biến anh ấy thành cương thi được."

Cô ta hung tợn nói: "Ở đây không tới phiên cô nói chuyện!"

Nói xong tôi cũng bay ra ngoài, trên lưng đau đớn một hồi, khẳng định đã gãy tận mấy cái xương cốt.

"Tôi là suy nghĩ vì cô. Cô có biết anh ấy là ai không?"

Phó Xuân hơi nheo mắt lại.

"Anh ấy xuất thân từ một gia đình quân nhân, ông nội anh ấy là một vị tướng. Cho dù cô là Phi Cương có sức mạnh siêu nhiên to lớn, nhưng cô có thể chiến đấu với quân đội không? Cô ở bên ngoài sinh sống mấy năm, chắc hẳn phần nào cũng hiểu rõ xã hội hiện đại. Dù cho cô không sợ đạn, nhưng cô có sợ tên lửa không? Cô đã bao giờ nghe nói về bom phốt pho trắng chưa? Thứ đó được gọi là lửa địa ngục. Chỉ cần dính vào người thì sẽ diệt không hết, không đốt trụi cô thì căn bản không có cách nào dập tắt".

Tôi thấy sắc mặt cô ta hơi thay đổi, biết cô ta đã nghe lọt, tôi lại nói tiếp: "Quân đội có trong tay rất nhiều vũ khí mà cô không thể tưởng tượng được. Cô vừa từ cõi chết trở về, sao phải mạo hiểm mạng sống của mình, vì một người đàn ông mà đánh mất tương lai tốt đẹp".

Cô ta cười lạnh: "Xem ra tôi không thể để anh ấy quay về được rồi."


"Bây giờ công nghệ tiên tiến lắm, cô thật sự cho rằng mình có thể che giấu được việc đã giết chết nhiều người như vậy sao? Hơn nữa, những người này đều có lai lịch lớn, cô cũng biết đạo lý dân không đấu với quan chứ?"

Thấy cô ta im lặng, tôi lại nói tiếp: "Cô muốn Tư Đồ đội trưởng, chẳng phải chỉ vì anh ấy giống người yêu của cô sao? Ở nước Hoa Hạ của chúng tôi có rất nhiều người, còn tìm không ra người giống anh ấy ư? Cô tìm người khác chẳng phải là được rồi sao? Một người chưa đủ thì có thể tìm thêm mấy người. Thế giới bên ngoài tốt đẹp như vậy, sao phải khắt khe với bản thân chứ?"

Phi Cương này khi còn sống là một kỹ nữ nổi tiếng, xinh đẹp khêu gợi,

cơm ngon áo đẹp, yêu quý mạng sống, hiện tại trở thành cương thi, nhưng thích mặc đồ hiệu nổi tiếng và thậm chí còn trang điểm cẩn thận, làm sao lại nguyện ý vì một người đàn ông, trải qua một cuộc sống khắp nơi bị người đuổi giết?

"Hơn nữa." Tôi tiếp tục thổi lửa, "Nếu cô biến anh ấy thành cương thi, anh ấy cũng sẽ có lông trắng khắp người, giống như Chu Ưu Ưu đó, xấu xí biết bao, lại không có trí tuệ. Từng là một kỹ nữ nổi tiếng, nên chắc chắn cô rất giỏi cầm kỳ thi hoạ, mọi thứ tinh thông. Mỗi ngày đối mặt với một anh chàng xấu xí, không hiểu phong tình thì có hưởng thụ được không?"

Phó Xuân cười: "Không nghĩ tới nhìn cô thật thà như vậy, lại dẻo miệng như thế, tôi đều bị cô thuyết phục cả".

"Đó là bởi vì những gì tôi nói có lý. Cô suy nghĩ mà xem, mặc dù những cương thi bình thường có trí thông minh, nhưng không có mấy ai có nhiều ký ức khi còn sống, trí lực có thể so sánh được với người sống lại càng ít. Con người nên tận hưởng cuộc sống nhân sinh, đây mới là phần thưởng lớn nhất mà ông trời ban cho cô".

Cô ta khoé miệng nhẹ cười, quay người chạm vào mặt Tư Đồ Lăng: "Đáng tiếc Tư Đồ Đội Trưởng, chúng ta không có duyên phận."

Vẻ mặt của Tư Đồ Lăng rõ ràng là muốn nói, ai muốn có duyên phận với cô!


Tôi đang định thở phào nhẹ nhõm thì chợt mắt tôi lóe lên, Phó Xuân đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt âm âm. Không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác như đôi mắt của cô ta giống như tia X quang, có thể nhìn thấu tôi từ đầu đến chân.

"Thật là một cô gái thú vị." Cô ta thâm ý nói: "Quên đi, hôm nay tôi đã báo được thù, tâm tình tốt nên sẽ thả cô đi."

Mắt tôi lại lóe lên, Phó Xuân đã biến mất không dấu vết. Cuối cùng cũng rời đi. Tôi hít một hơi dài, chân tay lại cử động được, Cao Vân Tuyền đỡ tôi dậy, Tư Đồ Lăng cũng tiến tới cảm ơn: "Không nghĩ tới cô có thể dùng ba tấc lưỡi của mình để thuyết phục Phi Cương. Thực sự là lợi hại, mười vạn tệ rất đáng giá. Có điều, sao cô biết cha tôi ở trong quân đội, Vân Tuyền nói cho cô biết sao?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tôi sửng sốt một lát: "Cha anh thật sự là quân nhân sao? Ông ấy thật sự là tướng quân à?"

Tư Đồ Lăng giật giật khóe miệng, tôi cười xấu hổ nói: "Tôi chỉ nói bậy thôi, nghĩ kỹ thì chỉ có vũ khí của quân đội mới đối phó được Phi Cương, không nghĩ tới chó ngáp phải ruồi. "

Tư Đồ Lăng xạm mặt: "Vận khí của cô thật sự là tốt đến mức phá trần rồi."

Tôi bất đắc dĩ nhún vai, gần đây tôi không chỉ bị tên ma nam quấy rầy mà còn thường xuyên gặp ma, nhiều lần trở về từ cõi chết, không biết là may hay rủi.

"Dù sao lần này cô cũng đã cứu tôi, sau này nếu có chuyện gì, cô có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào." Tư Đồ Lăng vỗ vai tôi, "Ở Sơn Thành này, tôi vẫn có thể bảo vệ cô."

Cao Vân Tuyền cười nói: "có tôi bảo vệ cô ấy được rồi, không cần cậu hao tâm tổn trí."

Tư Đồ Lăng lộ ra vẻ mặt "Tôi hiểu rồi".

Tôi càng lúng túng hơn.


Chúng tôi ra khỏi ngôi mộ, tất cả cảnh sát ở bên ngoài đều đã ngã xuống đất, Tư Đồ Lăng kiểm tra thì phát hiện họ chỉ bị bất tỉnh, không có gì nghiêm trọng.

Lần này chúng tôi đi là giết chết cương thi lông trắng Chu Ưu Ưu, lập công lớn, đáng tiếc là một viên cảnh sát đã hy sinh, thi thể không thể bảo quản được lâu, nên mau chóng trở về để cho người thân nhìn qua, rồi nhất định phải hoả táng ngay lập tức.

Vừa quay lại cục cảnh sát, Tư Đồ Lăng nhận được điện thoại từ bệnh viện, nói rằng Lão Chu đã tỉnh và được chuyển về phòng bệnh thường. Tư Đồ Lăng xoắn xuýt không biết phải nói sự thật với Lão Chu như thế nào. Tôi và Cao Vân Tuyền đều vào bệnh viện, có Cao Vân Tuyền ở đây, đương nhiên chúng tôi được nằm ở phòng bệnh cao cấp.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Sau khi chụp X-quang, bác sĩ cho biết xương sườn của tôi đã ổn định và có thể xuất viện sau hai ngày theo dõi. Cao Vân Tuyền thì bị nặng hơn, gãy 3 xương sườn, có vết nứt ở xương cánh tay, phải bó bột thạch cao và nằm trên giường nửa tháng. Tôi hơi ngạc nhiên, lúc đó rõ ràng tôi nghe thấy tiếng xương sườn của mình bị gãy, nhưng bây giờ lại không sao cả.

Hôm xuất viện, tôi đến gặp Cao Vân Tuyền, vừa mở cửa đã thấy một cô y tá xinh đẹp đang cho anh ăn, không biết có phải là cố ý hay không, mà đồng phục y tá có chút bó sát, ba nút trên cổ áo bị bung ra, lộ ra một cái rãnh sâu.

Cái rãnh sâu đối diện với Cao Vân Tuyền, nhưng anh ta chỉ tập trung ăn uống và không thèm nhìn đến. Tôi thầm nghĩ, đúng là có bản lĩnh, người đẹp ngồi trong lòng lại không hề rối loạn.

"Khương Lâm." Nhìn thấy tôi, anh ta mỉm cười nói với y tá: "Tôi no rồi, cô ra ngoài đi."

Cô y tá rất không vui, thu dọn đồ đạc, trừng mắt nhìn tôi hung tợn khi đi ngang qua. Cao Vân Tuyền thấy vậy, ấn chuông gọi ở đầu giường, một lúc sau, y tá trưởng đi tới, lịch sự hỏi: "Cao tiên sinh, ngài cần gì?"

Cao Vân Tuyền trầm mặt: "Y tá lúc nãy không tốt, đổi người khác đi."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận