Cô Gái Địa Ngục

Chương 330: Lâm Lâm, anh tới cứu em

Trở về từ phòng sách của Lục Uy Quyền, sắc mặt Khương Kha trắng bệch, nắm chặt tay tôi không buông. Trong lòng tôi thở dài, cậu mới mười tám tuổi mà phải chịu đựng nỗi sợ hãi khủng khiếp như vậy, thật sự là quá khó khăn cho cậu.

“Chị, em cũng sẽ bị hắn ăn hết sao?” Cậu ngước mắt nhìn tôi, đôi mắt xinh đẹp đầy hoảng sợ làm lòng tôi đau nhói.

Tôi ôm chặt lấy cậu, để đầu cậu dựa vào lòng tôi: “Sẽ không đâu, Tiểu Kha, chị sẽ bảo vệ em.”

Thân thể cậu run lên nhè nhẹ: “Chị, Chu tiên sinh và Tư Đồ cục trưởng chắc chắn đang tìm chúng ta, đúng không? Chúng ta sẽ được cứu, đúng không?”

Tôi gật đầu: “Tiểu Kha, em yên tâm, chị đã liên lạc với họ, ba ngày nữa vào đêm trăng tròn, họ sẽ đến cứu chúng ta.”

Khương Kha chôn mặt vào lòng tôi, đáy mắt hiện lên một tia âm hiểm: “Ba ngày…”

“Đúng, Tiểu Kha, chỉ cần kiên trì ba ngày nữa thôi.”

Lời còn chưa dứt, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, một người đàn ông bưng thức ăn bước vào. Tôi nhìn hắn từ đầu đến chân, không khỏi nhíu mày: “Anh là ai?”

Người đàn ông ngẩng đầu, đó là một khuôn mặt xa lạ, nhưng không hiểu sao lại khiến tôi cảm thấy quen thuộc.

Đột nhiên, khóe môi anh nhếch lên thành một vòng cung đầy ẩn ý: "Lâm Lâm, anh nói anh sẽ đến cứu em."

Tôi sững sốt thốt lên: “Nguyên Hạo?”

“Đúng, là anh.” Chu Nguyên Hạo nói, “Anh chỉ dùng một chút dịch dung, tổ thứ tư có một thầy dịch dung rất giỏi.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Anh không phải nói ba ngày nữa mới hành động sao? Tại sao lại đến sớm như vậy?”

“Đó là để lừa Lục Uy Quyền. Đêm trăng tròn, thông đạo Địa Ngục dễ mở ra nhất, ngày đó hắn tất phải phòng bị kỹ càng. Chúng ta không thể hành động vào ngày đó.”

Nói xong, anh nhìn Khương Kha đầy ý tứ sâu xa, Khương Kha cúi đầu không nói một lời.

“Không nhiều lời nữa, mau cùng anh đi.” Chu Nguyên Hạo kéo tay tôi, tôi lại kéo Khương Kha nhanh chóng bước ra cửa: “Bảo vệ phía ngoài đâu?”

“Yên tâm, đã giải quyết rồi.” Chu Nguyên Hạo đáp.

“Tư Nam đâu?” Tôi hỏi.

Lời còn chưa dứt, tôi đã thấy một bóng người bước nhanh tới. Tôi chuẩn bị làm tư thế tấn công, nhưng bị Chu Nguyên Hạo ngăn lại.

Người đó lại là nữ Phi Cương đã uống máu của tôi.

Tôi nhìn chằm chằm cô ta, sắc mặt cô ta nghiêm túc: “Đi theo tôi.”

Tôi dùng ánh mắt hỏi thăm Chu Nguyên Hạo. Anh nhẹ gật đầu. Tôi ngạc nhiên không nói nên lời, cô ta lại là nội ứng!

“Cô ta là Vương Diễm Lệ, vốn là một nhân viên văn phòng. Lục Uy Quyền buộc cô ta giết bạn trai của mình, cô ta luôn muốn báo thù,” Chu Nguyên Hạo nói.

Vương Diễm Lệ cảnh giác nhìn xung quanh, rồi dẫn chúng tôi đến nhà kính. Lúc này, các bông hoa trong nhà kính đều đã khô héo, đóa hoa truyền tin cho tôi cũng đã chết. Cô ta đẩy một chậu hoa sang một bên, xốc lên một mảnh đất trống, phía dưới lộ ra một cánh cửa.

Cô ta gõ gõ lên cửa, bên trong lập tức có tiếng hỏi: “Ai?”

“Là tôi,” Vương Diễm Lệ nói, “Phụng lệnh đại nhân, đưa thức ăn cho tù nhân.”

Một tiếng cọt kẹt, cửa hầm mở ra. Vương Diễm Lệ liếc mắt ra hiệu cho Chu Nguyên Hạo. Chu Nguyên Hạo nắm lấy tay tôi, cùng Khương Kha đi vào hầm.

Hầm này chắc là để cất giữ đồ ăn, không khí đầy mùi nấm mốc. Tư Nam bị trói gô vào một cây cột, miệng bị nhét cái khăn.

Có ba Phi Cương trông coi cô ấy. Vương Diễm Lệ tiến tới, lấy bật lửa cho một Phi Cương trung niên đốt thuốc: “Đại nhân ra lệnh tôi đưa thức ăn cho con tin.”

Phi Cương trung niên hít một hơi thuốc, kỳ quái hỏi: “Họ không phải là đồ ăn đại nhân thích nhất sao? Làm sao lại đưa thức ăn cho con tin?”

Vương Diễm Lệ âm hiểm cười: “Ông không hiểu. Chỉ cần con tin ăn máu thịt của họ, liên minh giữa Tư Không Thiếu Trạch và Chu Nguyên Hạo sẽ tan vỡ.”

Phi Cương trung niên sửng sốt, vỗ tay cười lớn: “Cao tay thật, đại nhân thật là giỏi.”

Ánh mắt hắn quét qua chúng tôi, liếm môi: “Dáng dấp xinh đẹp như vậy, thật tiếc nếu ăn ngay. Không bằng… Chúng ta chơi trước?”

Vương Diễm Lệ cười hắc hắc: “Tôi cũng cảm thấy hứng thú với Khương Kha.”

Phi Cương trung niên cười: “Vậy thì nam cho cô, nữ cho tôi.”

“Có thể,” Vương Diễm Lệ gật đầu.

Phi Cương trung niên kéo tôi ra từ tay Chu Nguyên Hạo. Tôi giả vờ sợ hãi: “Ông, ông muốn làm gì? Xin đừng làm hại tôi.”

Hắn đẩy tôi ngã xuống đất, xoa xoa hai tay, cười hắc hắc: “Tiểu mỹ nhân, từ lúc bắt cô, tôi đã muốn nếm thử cô rồi.”

Nói xong, hắn nhào tới. Nhưng chưa kịp chạm vào tôi, đầu hắn đã bị chặt xuống, máu đen bắn tung tóe. Tôi nhanh chóng né tránh không cho máu cương thi bắn vào người.

Chu Nguyên Hạo sau khi giết Phi Cương trung niên, quay người lại, phi tiêu sắc bén bay về phía tên Phi Cương thứ hai đứng cạnh Tư Nam, đâm thẳng vào cổ họng hắn, găm vào cột gỗ.

Phi Cương thứ hai bị chém đứt đầu, lăn xuống đất.

Phi Cương còn lại hét lớn lao về phía tôi. Chu Nguyên Hạo chặn lại, nhưng hắn đột nhiên đổi hướng tấn công Tư Nam.

Chu Nguyên Hạo đã chuẩn bị sẵn, lấy ra Bát Quái Trấn Thi kính chiếu thẳng vào tên Phi Cương thứ ba, hắn bị ánh sáng trắng chiếu trúng, đứng im không nhúc nhích, chỉ có thể giữ nguyên tư thế đứng thẳng.

Tôi và Khương Kha nhanh chóng mở trói cho Tư Nam. Vương Diễm Lệ hỏi: “Phi Cương này xử lý thế nào?”

Chu Nguyên Hạo lạnh giọng: “Đương nhiên là giết. Loại người này, để lại chỉ là tai họa.”

“Vâng, Chu tiên sinh.” Vương Diễm Lệ rút cây chuỷ thủ đâm thẳng vào lưng Phi Cương thứ ba, xuyên qua tim ra đến trước ngực.

Máu đen phun ra, Vương Diễm Lệ dùng chân đạp lên lưng hắn, rút kiếm ra. Hắn đổ gục xuống.

Tôi đỡ Tư Nam đứng dậy. Cô ấy vì lâu ngày không ăn uống nên hai mắt đỏ ngầu, nhìn tôi đầy quỷ dị.

“Thật xin lỗi.” Cô ấy quay mặt đi.

Chu Nguyên Hạo đưa cho cô ấy một miếng thịt tươi: “Ăn một chút để lấy lại sức. Chúng ta sắp phải đánh một trận lớn.”

“Trận lớn?” Tôi nhìn Tư Nam ăn ngấu nghiến miếng thịt bò.

Chu Nguyên Hạo cười: “Em nghĩ Lục Uy Quyền sẽ ngốc như vậy sao, chỉ để lại vài Phi Cương canh giữ đại bản doanh của hắn?”

*****

Tại một thành phố khác, khu D, Lục Uy Quyền cùng Tư Không Thiếu Trạch và Ngao Anh đã giao đấu nhiều lần, cả ba đều máu me khắp người. Ngao Anh đặc biệt bị thương nặng, cánh tay phải gần như tàn phế.

Lục Uy Quyền có một vết sẹo lớn trên trán, máu đen chảy xuống che nửa gương mặt. Hắn cười lạnh nhìn Tư Không Thiếu Trạch: “Ngươi thật nghĩ bọn chúng có thể an toàn chạy trốn sao?”

Sắc mặt Tư Không Thiếu Trạch trầm xuống.

“Ta không chỉ có một mình,” Lục Uy Quyền nói.

*****

Nghe Chu Nguyên Hạo nói vậy, tôi không khỏi hít một hơi lạnh.

“Vậy còn chờ gì, đi mau!” Tôi lo lắng nói.

Chưa kịp nói hết câu, dưới nền đất truyền đến tiếng gầm giận dữ. Mặt đất rung chuyển, nứt ra những khe hở lớn, quỷ khí mạnh mẽ xộc lên.

Dưới chân tôi có một khe nứt, tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy một con mắt mở ra từ bên trong khe nứt, rồi con mắt thứ hai, thứ ba....
Bạn cần đăng nhập để bình luận