Cô Gái Địa Ngục

Chương 509: Khôi phục ký ức

Khóe miệng tôi co giật, như thể nhìn thấy vô số quỷ hồn vác đủ loại vật liệu xây dựng, dưới sự giám sát của roi da mà xây dựng động phủ. Năm đó Hồng Đế ở Địa Ngục quả thực là không coi trời đất ra gì, trách không được Thiên Đạo phải ra tay, nếu không với sức mạnh của Hồng Đế, tuyệt đối có thể thống nhất cả Địa Ngục và nhân gian.

Nhưng hắn lại là một bạo chúa.

Hắn mang tôi đi vào cung điện nguy nga. Hồng Đế nói: "Năm đó, chúng ta đã sống ở đây hơn một nghìn năm, ngươi có ấn tượng gì về nơi này không?"

Tôi nhìn xung quanh, vẫn không nhớ ra được gì.

Ánh mắt Hồng Đế tối sầm lại: "Không sao, ta có cách."

Cung điện này đã lâu không có người ở, bị biển đỏ nhấn chìm nhiều năm, trên đó đóng một lớp bẩn dày màu đỏ, còn mọc không ít sinh vật biển có hình thù kỳ lạ.

Tôi cảm thấy có thứ gì đó quấn lấy cổ tay mình, cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một cây tảo biển mọc trên cột trụ. Cây tảo biển đó toàn thân màu đen, trông giống như tóc của phụ nữ. Sau khi quấn lấy cổ tay tôi, nó cố gắng chui vào da thịt và ký sinh trong cơ thể tôi.

Ai ngờ chúng vừa mới đâm thủng da tôi, đã bị sức mạnh trong cơ thể tôi nghiền nát.

"Thật là phiền phức." Hồng Đế nhíu mày phất tay một cái, những sinh vật biển dày đặc bám trên tường và đất đều bị xé nát, nghiền thành bột mịn.

Chúng tôi đến sâu vào cung điện. Nơi này trông giống như một ngôi đền, trên bệ thờ hình tròn có một cái bệ đá hình chữ nhật dài bằng một người, hắn đặt tôi lên bệ đá, cúi đầu nói: "Còn nhớ nơi này không? Đây là nơi chúng ta chữa trị vết thương linh hồn, Thiên Đạo xóa đi ký ức của ngươi, làm tổn thương linh hồn của ngươi, ta xem thử có thể sửa chữa được không. Ngoan ngoãn ở yên đó, sẽ hơi đau một chút."

Nói xong, hắn bắt đầu niệm chú, theo tiếng chú cổ xưa vang lên, trên các bức tường xung quanh sáng lên từng phù văn màu vàng, còn trên trần nhà như bầu trời bắn ra một tia sáng vàng, chiếu thẳng vào trán tôi.

Tôi hét lên một tiếng thảm thiết, cong người lại, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra.

"Chịu đựng chút." Hồng Đế giữ vai tôi, tôi chịu đựng cơn đau như dao đâm vào não, nghiến chặt răng cố gắng chịu đựng, không biết qua bao lâu, tia sáng đó cuối cùng cũng biến mất, tôi thở hổn hển như một con cá sắp chết.

"Lâm, thế nào rồi?" Hồng Đế hỏi tôi. "Có nhớ ra được gì không?"

Tôi cố gắng suy nghĩ, nhưng đầu óc như một mớ hỗn độn, vẫn không nhớ ra được gì.

Thiên Đạo đã xóa sạch đoạn ký ức đó, không thể nào tìm lại được nữa.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể nói là không nhớ ra được.

Tôi nắm lấy vai hắn: "Ta chỉ nhớ lại được một số đoạn rời rạc."

Ánh mắt Hồng Đế lóe lên tia vui mừng: "Ngươi nhớ lại được gì?"

Tôi xoa thái dương đang đau dữ dội, nói: "Ta nhớ... có một căn nhà gỗ nhỏ, căn nhà rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, hai phòng ngủ, trên bệ cửa sổ còn có một chậu hoa nhỏ màu trắng."

Căn nhà gỗ này là nơi tôi đã nhìn thấy ở Thánh Địa, một tia ý thức còn sót lại của Hồng Đế đã từng nói, căn nhà này được xây dựng mô phỏng theo căn nhà chúng tôi đã từng sống.

Hồng Đế vui mừng trong lòng, nắm lấy tay tôi: "Cuối cùng ngươi cũng nhớ ra rồi."

Tôi vội vàng nói: "Ta... nhớ lại được rất ít."

"Không sao, từ từ." Giọng nói của hắn chưa bao giờ dịu dàng như vậy, khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

"Ta... muốn uống canh." Tôi ngắt lời hắn, "Ta muốn uống canh Bạch Ngọc Vô Hà."

Ánh mắt Hồng Đế càng thêm vui mừng, mỉm cười nói: "Được, ta nấu cho ngươi uống."

Chúng tôi lại trở về động phủ thô sơ đó. Không lâu sau, một bát canh trắng đặc được đưa đến trước mặt tôi, Hồng Đế nói: "Đáng tiếc, thế giới này không có đủ nguyên liệu như thế giới chúng ta, cái này được làm bằng những thứ có vị tương tự, ngươi tạm uống đi."

Tôi bưng lên uống một ngụm, vị giống như bát canh đã uống ở Thánh Địa, cũng khó cho hắn vậy mà có thể tìm được thứ có vị giống như vậy.

Tôi nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng không khỏi nghĩ, trước đây tôi đối với hắn rốt cuộc là tình cảm gì?

Tôi từ năm mười lăm tuổi đã đi theo bên cạnh hắn, tất cả những gì tôi biết trước đây đều do hắn dạy, có lẽ vừa là thầy vừa là bạn, vừa là cha vừa là anh.

Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt hắn, rồi lại cúi đầu tiếp tục uống canh. Uống một lúc, tôi bỗng mở miệng hỏi: "Hồng... ngươi, có thể không hủy diệt Thiên Đạo không?" Edit: FB Frenalis

Sắc mặt Hồng Đế trầm xuống: "Hắn đã hại chúng ta thê thảm như vậy, ngươi lại bảo ta tha cho hắn?"

Tôi không nhịn được nói: "Hồng, ta thích thế giới này, cầu xin ngươi, tha cho nó, được không?"

Hồng Đế nhìn tôi, mắt hơi nheo lại, hồi lâu, hắn đột nhiên nở một nụ cười bí ẩn: "Trừ phi, ngươi giết Thành Hạo, trở về bên cạnh ta, ta có thể tha thứ cho ngươi, cũng có thể chấp nhận đứa con lai tạp chủng mà ngươi sinh ra. Ngươi và ta cùng rời khỏi thế giới này, đi tìm thế giới mới, được không?"

Tôi đập mạnh cái bát xuống bàn, tức giận nói: "Ngươi nằm mơ!"

Ánh mắt Hồng Đế lạnh lại, giọng nói khiến người ta lạnh cả sống lưng: "Nếu không làm được thì đừng nhắc đến nữa. Đợi ta giết chết Thiên Đạo của thế giới này, hủy diệt thế giới này, ta tự sẽ mang ngươi đi tìm thế giới mới."

Nhìn bóng lưng hắn, tay tôi run rẩy.

Trái tim Hồng Đế lạnh như sắt đá, tôi không nên vì hắn đối xử với tôi tốt hơn một chút mà ảo tưởng rằng hắn sẽ thay đổi vì tôi.

Tôi nghiến răng quyết tâm. Lúc này, tuyệt đối không thể mềm lòng thêm nữa.

"Lâm Lâm." Một tiếng hét lớn vang lên, tôi giật mình đứng bật dậy, kinh ngạc hô: "Nguyên Hạo?"

Hồng Đế bất chợt xuất hiện trước mặt tôi, nhàn nhạt nhìn tôi: "Người đàn ông đó đến rồi, cũng tốt, ta sẽ giết hắn trước mặt ngươi, để ngươi biết, hắn căn bản không xứng với ngươi."

Nói xong, hắn nắm lấy vai tôi bay ra khỏi động phủ. Chu Nguyên Hạo mặc một chiếc áo choàng dài màu đen đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng.

"Hồng, ta đến để đưa vị hôn thê của ta về nhà." Chu Nguyên Hạo lạnh nhạt nói.

Hồng Đế cười lạnh: "Ta sẽ không giao cô ấy cho ngươi, ngươi căn bản không xứng với cô ấy."

Chu Nguyên Hạo híp mắt lại: "Ta có xứng với cô ấy hay không, liên quan gì đến ngươi?"

Hồng Đế nói, "Cô ấy là do ta nuôi lớn, tất cả của cô ấy đều là ta cho. Không có ta, cô ấy đến bây giờ vẫn còn lẫn lộn với những con người đó, có lẽ đã sớm trở thành một nắm đất vàng rồi."

Khóe miệng Chu Nguyên Hạo nhếch lên, trong nụ cười có sự khiêu khích: "Nhưng, bây giờ cô ấy thuộc về ta."

Đáy mắt Hồng Đế dâng lên một tia tức giận cùng hận thù, ném tôi vào trong động phủ, một luồng sức mạnh khổng lồ bùng phát ra từ cơ thể hắn, cuốn về phía Chu Nguyên Hạo. Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh đi, một đôi cánh đen khổng lồ mở ra sau lưng, hai luồng sức mạnh va chạm mạnh vào nhau, tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trên bầu trời.

Tiếng nổ đó khiến tôi hơi đau đầu, tôi ôm đầu đi vào trong động vài bước. Đột nhiên cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong trạng thái mơ màng, nhiều hình ảnh nhanh chóng lướt qua trong đầu tôi, tôi như đang xem phim, một cô bé tóc đỏ đầy máu bị người mẹ bỏ lại trong rừng, một cặp vợ chồng thợ săn tốt bụng đã mang cô bé về nhà, nuôi nấng như con gái ruột của mình.

Năm mười lăm tuổi, cô bé gặp người đầu tiên cùng tộc, theo hắn rời khỏi làng. Người đó tuy tính cách lạnh lùng, đôi khi còn rất tàn bạo nhưng lại rất tốt với cô bé, cô bé cũng rất dựa dẫm vào hắn.

Họ cùng nhau đi qua nhiều nơi, mỗi khi người đó muốn giết người, cô bé sẽ tìm mọi cách ngăn cản hắn. Có lúc thành công, có lúc lại bị hắn dạy dỗ nghiêm khắc.

Sau đó, cô bé cũng trưởng thành thành một nhân vật mạnh mẽ, nhưng thế giới đó lại bị diệt vong vì Thiên Đạo nơi đó, linh khí cạn kiệt, đón nhận ngày tận thế như Địa Ngục.

Cô lại theo người đó rời khỏi thế giới đó, trải qua muôn vàn khó khăn, đến một thế giới khác thích hợp để sinh tồn.

Nhưng người đó ngày càng tàn bạo, hắn thường vung tay lên là tàn sát hàng trăm vạn người, chỉ vì tâm trạng hắn không tốt, cô căn bản không thể ngăn cản hắn.

Đạo khác biệt, không thể chung đường, cô rời khỏi hắn, hắn nổi trận lôi đình phát điên giết người khắp nơi, khiến hai giới máu chảy thành sông.

Thiên Đạo của thế giới này cuối cùng cũng ra tay, ngài giáng xuống chín đạo thiên lôi đánh gãy cái sừng độc nhất của Hồng Đế, lấy đi kết tinh bản mệnh ngưng tụ trong sừng, phong ấn hắn vĩnh viễn dưới biển máu của tầng thứ mười tám Địa Ngục.

Trước đó, tầng mười tám của Địa Ngục không có biển máu, đó là thiên đường của những quỷ vật cổ đại xuyên không từ dị giới đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận