Cô Gái Địa Ngục

Chương 273: Quá khứ của Vân Kỳ

Edit: Frenalis

Anh ta thuận thế ngã xuống giường, kéo theo tôi nằm sấp lên người anh ta. Tư thế mập mờ, ánh mắt chạm nhau, hormone ở trong thân thể tôi cấp tốc bài tiết, khiến tôi ý loạn tình mê.

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể anh ta trở nên căng cứng, hơi thở tôi cũng trở nên gấp gáp, khẽ nói: "Võng Lượng, anh đang đùa với lửa đấy."

Đôi mắt đẹp của anh ta ánh lên vẻ kinh ngạc xen lẫn ham muốn. Anh ta vòng tay qua eo tôi, khiến cơ thể tôi càng thêm nóng bừng, bụng dưới cũng trở nên căng cứng.

Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nghe thấy giọng anh ta khàn khàn, thì thầm: "Cúi xuống đây, sát vào tôi."

Tôi nhẹ nhàng cúi người xuống áp sát vào ngực anh ta, sau đó anh ta ôm lấy gáy tôi, hôn lên môi tôi.

Kỹ năng hôn của anh ta rất tốt, tôi choáng váng trong giây lát và đắm chìm trong nụ hôn ấy. Khi nụ hôn ngày càng sâu, cơ thể chúng tôi ngày càng nóng hơn, vòng tay càng siết chặt hơn.

Anh ta đột nhiên xoay người, đặt tôi nằm dưới thân mình, rời khỏi cằm tôi, hôn xuống cổ, xuống ngực tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ trở nên mơ hồ, thân thể tôi như trôi nổi trong một cơn mê dục vọng.

Tôi cảm nhận được hai tay anh ta ôm chặt lấy eo tôi, kéo tôi lại gần đối diện với anh ta. Anh ta luồn tay vào trong, định cởi bỏ nội y của tôi. Nhưng ngay khi ngón tay anh ta chạm vào mép quần lót, tôi bất ngờ nắm lấy cổ tay anh ta.

Cơ thể anh ta cứng đờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi: "Tiểu Lâm?"

Tôi đẩy anh ta ra, nhảy xuống khỏi người anh ta: "Không được. Làm thế này là sai trái."

Vân Kỳ nhíu mày, ngồi dậy hỏi: "Sai trái chỗ nào? Em có ham muốn với tôi, tôi cũng rất thích em. Đã vậy thì đến với nhau, có gì không tốt?"

Tôi lùi lại vài bước, dựa vào tủ quần áo, cúi đầu nói: "Chúng ta... không nên khuất phục trước dục vọng."

Vân Kỳ nghiêm túc nói: "Bất cứ sinh vật có trí khôn nào trên đời này cũng đều có dục vọng. Ham muốn ăn uống và tình dục là những dục vọng nguyên thủy nhất, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. Tại sao không tận hưởng?"

Tôi thở hổn hển, cố gắng lấy lại bình tĩnh rồi nói: "Nếu chúng ta khuất phục trước dục vọng, thì khác gì cầm thú? Anh cũng biết, ngay cả Võng Lượng các anh cũng không muốn làm nô lệ cho ai khác, huống hồ tôi là con người. Xã hội loài người chúng tôi có đủ loại quy tắc đạo đức."

Anh ta nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi nói: "Thực ra, đó đều là cái cớ. Trong lòng em vẫn còn Chu Nguyên Hạo."

Cơ thể tôi run lên, một nỗi chua xót âm thầm lan tỏa trong lòng. Khóe mắt tôi lập tức đỏ hoe, vội vàng cúi đầu xuống để anh ta không nhìn thấy sự yếu đuối của mình lúc này.

"Dù sao chúng tôi cũng ở bên nhau lâu như vậy, muốn quên ngay lập tức đâu có dễ." Tôi không còn mạnh miệng nữa, thở dài nói, "Nhưng trên đời này chưa từng có ai vì không có ai mà sống không nổi. Quên rất khó, nhưng rồi sẽ có ngày quên được."

Anh ta cảm thấy có chút bất lực, lại có chút bi thương, đứng dậy cầm lấy một tấm chăn mỏng choàng lên người tôi: "Em nói đúng. Ngoài việc muốn có được em, tôi còn muốn có được trái tim em."

Tôi nhìn anh ta, chau mày đầy nghi hoặc hỏi: "Vân tiên sinh, tại sao anh lại thích tôi? Chẳng lẽ là vì tôi có thân thể Cửu Âm?"

"Gọi tôi là A Vân." Anh ta kiên trì nói.

Biệt danh này khiến tôi thấy hơi buồn nôn, nghiến răng nói: "A Vân, trả lời câu hỏi của tôi."

Anh ta rơi vào trầm mặc, tôi vẫn nhìn chằm chằm anh ta, không buông tha từng chi tiết trên khuôn mặt anh ta.

Rất lâu sau, anh ta mới đứng dậy, bưng ấm trà sứ của nước Anh trên bàn, rót một thứ chất lỏng đỏ tươi vào tách trà, lặng lẽ uống một ngụm rồi nói: "Chúng ta từng gặp nhau."

Tôi sửng sốt: "Khi nào? Nếu tôi đã gặp một người đàn ông có nhan sắc như anh, chắc chắn tôi sẽ không quên."

Anh ta khẽ cười: "Đó là chuyện kiếp trước."

"Kiếp trước?" Tôi hít một hơi thật sâu, sống lưng lạnh toát, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận hỏi: "Tôi... kiếp trước tôi thật sự là Quỷ Vương Địa Ngục sao?"

"Tôi không biết." Anh ta nói.

Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt không tin tưởng: "Không thể nào không biết được, anh đừng lo, tôi chịu được."

Anh ta bất đắc dĩ nói: "Tôi thật sự không biết. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, tôi mới thành hình không lâu. Lúc đó tôi còn chưa biết nói. Võng Lượng chúng tôi được sinh ra từ oán khí, lấy dục vọng của con người làm thức ăn. Lúc mới sinh ra, thực lực thật sự không mạnh như vậy. Mà thời Đại Đường, lại là thời đại phồn thịnh nhất của người tu đạo và yêu ma quỷ quái, đối với tôi mà nói, cũng là thời đại nguy hiểm nhất."

Anh ta cúi đầu uống một ngụm trà đỏ, ánh mắt xa xăm, ký ức như trở về quá khứ xa xôi: "Tôi vừa thành hình không lâu thì bị một người tu đạo tà ác bắt giữ. Người tu đạo này là một sát thủ, thường xuyên làm công việc lấy tiền của người, gánh họa cho người, quen dùng vu thuật để ám sát người khác."

Dừng một chút, anh ta nói tiếp: "Lúc đó hắn đang nhận một vụ làm ăn, là muốn giết một quý phụ. Chồng của quý phụ đó là một Tiết Độ Sứ quyền cao chức trọng, phủ đệ canh phòng nghiêm ngặt, lại nuôi không ít thuật sĩ, rất khó ra tay."

"Hắn bắt tôi chính là muốn dùng tôi để giúp hắn giết người." Vân Kỳ biểu lộ rất bình tĩnh, sau bao nhiêu năm, không biết khi nhắc lại chuyện ngày đó, trong lòng anh ta có còn gợn sóng hay không, "Quý phụ đó chồng thường xuyên chinh chiến bên ngoài, bà ta liền lén lút tìm kiếm những thiếu niên xinh đẹp, nuôi dưỡng ở ngoài trạch viện làm nam sủng. Bà ta thường xuyên lén lút trốn đi gặp gỡ riêng tư với những nam sủng của mình."

"Bên cạnh quý phụ đó có một thuật sĩ rất có năng lực. Tên tu đạo tà ác đó đã dùng một loại bí pháp của môn phái hắn, loại bỏ quỷ khí trong cơ thể tôi, khiến tôi trông giống như một người bình thường."

Hắn mua chuộc được người hầu thân cận bên cạnh quý phụ, nhờ bà ta dẫn mối để tôi được gặp quý phụ. Quý phụ đó rất cưng chiều tôi, gần như mỗi đêm đều lén gặp riêng tôi. Vân Kỳ thản nhiên kể, "Tôi là Võng Lượng, dĩ nhiên phải lấy dục vọng làm thức ăn. Mỗi ngày tôi hút một chút dục vọng của quý phụ, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, đến khi hút gần cạn dục vọng của bà ta thì cũng là lúc bà ta mất mạng."

"Nhưng tên thuật sĩ bên cạnh bà ta rất cảnh giác. Ngay khi tôi sắp thành công thì bị hắn phát hiện, suýt nữa bị đánh cho hồn phi phách tán, phải liều mạng mới trốn thoát được."

Ánh mắt anh ta dần thay đổi, không còn lạnh lùng như trước mà nhiễm chút hoài niệm: "Tôi sẽ mãi nhớ ngày hôm ấy. Tuyết rơi đầy trời, tôi chạy vào rừng sâu, ngã xuống nền tuyết trắng, cứ ngỡ mình sẽ chết dần chết mòn ở đó. Bỗng có tiếng bước chân, một đôi giày đen xuất hiện trước mắt tôi."

"Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ. Từ khi sinh ra đến giờ, chưa bao giờ tôi gặp người phụ nữ nào đẹp như vậy. Cô ấy mặc nam trang, dắt một con tuấn mã trắng muốt, tựa như tiên nữ giáng trần." Anh ta rời mắt, nhìn tôi chăm chú: "Người đó, chính là em, Tiểu Lâm."

Tôi bối rối, sững người một lúc lâu mới nói nên lời: "Có lẽ người anh gặp không phải tôi mà là tổ tiên của tôi, có ngoại hình khá giống tôi."

"Không, đó chính là em." Vân Kỳ tiến lại gần, ánh mắt thâm thuý nhìn tôi thật sâu: "Cô ấy không thể là tổ tiên của em, bởi vì em không phải là con người."

Tim tôi đập mạnh, quả nhiên, điều tôi không muốn nghe nhất, rốt cuộc đã xảy ra.

"Vậy... Tôi rốt cuộc là gì?" Tôi lấy hết can đảm hỏi.

"Tôi đã nói rồi, tôi không biết, tôi chỉ biết em không phải con người." Vân Kỳ trả lời, "Em cũng chưa từng nói cho tôi biết em là ai, tôi chỉ biết em tên là Lâm."

Lâm? Không phải trùng tên với tôi bây giờ sao?

Cũng may, tên tôi không phải kiểu choai choai như Hiên Huyền.

Anh ta nói tiếp: "Chính em đã cứu và chữa thương cho tôi. Trong lòng tôi, em là người mạnh mẽ nhất, xinh đẹp nhất."

Mặt tôi đỏ bừng, nghe những lời này thật ngượng ngùng.

"Lúc đầu tôi muốn ở bên cạnh em, nhưng em nói có việc quan trọng phải đi làm."

"Việc gì vậy?" Tôi không nhịn được hỏi.

"Em chưa từng nói." Anh ta cười khổ, "Em chỉ nói sau khi xong việc sẽ trở về tìm tôi, đưa tôi đến một nơi."

Tôi thăm dò hỏi: "Tôi... sẽ không định đưa anh xuống Địa Ngục chứ."

Anh ta im lặng gật đầu.

Tôi có chút xấu hổ nói: "Xin lỗi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận