Cô Gái Địa Ngục

Chương 299: Nụ hôn trước trận chiến

Chu Vân Thanh nhàn nhạt nói: "Anh cả, anh biết đấy, nhà em đều do vợ em làm chủ. Vợ em nói gì thì là vậy."

Sắc mặt Chu Vân Mộc càng thêm khó coi. Hắn nhìn sang một người trẻ tuổi hơn: "Chú Ba, chú thấy sao?"

Chu Vân Sơn - người con trai thứ ba của Chu gia, đang mải mê đọc báo: "Anh cả, em nhớ nửa năm trước anh đã bảo em lo tốt mảnh đất của mình, đừng xen vào chuyện nhà. Giờ em đang bận kinh doanh công ty bảo an, chuyện trong nhà em không quản."

Chu Vân Mộc nghẹn họng không nói nên lời. Hắn nhìn hai cô em gái. Chu Vân Lam định lên tiếng nhưng bị chồng kéo tay, đành im lặng. Còn cô chị cả thì luôn giữ thái độ thờ ơ với mọi chuyện.

"Tốt, tốt lắm." Chu Vân Mộc cười lạnh, "Các người tin tưởng một tên quỷ có thể dẫn dắt tốt Chu gia ư? Sớm muộn gì các người cũng sẽ hối hận. Nguyên Chính, chúng ta đi."

Hai người nghênh ngang rời đi. Chu Nguyên Hạo mặt mày âm trầm nhìn theo bóng lưng họ.

Trịnh thúc khẽ nói: "Đại thiếu gia, tiên sinh và nhị thiếu gia sẽ không bỏ cuộc đâu."

Chu Nguyên Hạo mặt lạnh không biểu cảm, nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ tiếp."

*****

Tôi tỉnh dậy sau hai ngày ngủ say. Giấc ngủ này thật ngon, giúp tôi sảng khoái tinh thần. Nhưng vừa nhìn thấy chiếc vòng Trấn Hồn trên cổ tay, tôi lại tức không nói nên lời.

Chu Nguyên Hạo đáng ghét!

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, liền chộp lấy chiếc bình hoa trên tủ đầu giường ném về phía cửa.

Anh dễ dàng bắt được bình hoa, cười nói: "Định mưu sát chồng à?"

"Anh là chồng của ai!" Tôi tức giận quát.

"Tất nhiên là em rồi." Chu Nguyên Hạo cười, tiến lại kéo tôi vào lòng. Tôi hung hăng đá vào chân anh, nhưng lại tự làm mình đau.

Anh cười hỏi: "Có đau không?"

Tôi giơ tay tát vào mặt anh. Anh lại hỏi: "Tay có đau không?"

Tôi tức điên lên nhưng không làm gì được anh cả.

Anh đem tôi ôm ngang lên, nói: "Anh đưa em ra ngoài đi dạo."

Tôi lạnh mặt, không nói chuyện với anh. Anh cười: "Lúc trước Hiên Huyền ở chung quanh thủ đô làm mưa làm gió, phá giải mấy phong ấn cổ, thả ra một số yêu ma quỷ quái cổ đại. Hôm nay chúng ta đi bắt một con hồ ly, thế nào?"

Tôi mặc dù có chút hứng thú, nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, kiên trì không nói lời nào.

Chu Nguyên Hạo cười: "Em định bắt chước Tây Thi, vào Ngô cung không nói một lời sao? Không sao, dù sao Tây Thi cũng sinh cho Ngô vương hai đứa con. Yêu cầu của anh không cao, em sinh cho anh hai đứa là được."

Tôi thật sự nghẹn lời. Sao trước đây tôi không nhận ra Chu Nguyên Hạo lại vô sỉ đến vậy?

Anh khiêng tôi ra cửa, nơi chiếc xe van mới của tôi đang đỗ. Anh đặt tôi vào trong xe, sau đó cúi xuống hôn lên môi tôi.

Nụ hôn mang theo hương vị hoang dại, ngón tay anh lướt nhẹ trên gương mặt tôi. Cảm giác này thật quen thuộc, quen thuộc đến mức như thể tôi đã chìm đắm trong đó từ rất nhiều năm về trước.

Anh rời khỏi môi tôi, hôn nhẹ lên má tôi, nói: "Đây là nụ hôn trước khi ra trận. Có Phi Viêm tướng quân chúc phúc, anh nhất định sẽ thắng lợi ngay từ đầu."

Hình ảnh trước mặt tôi bỗng rung chuyển, hiện lên vài cảnh tượng mơ hồ từ rất lâu về trước.

Vẫn là hồ nham thạch tím đó, tôi mặc áo giáp vàng cùng áo choàng đỏ, lướt đến trước mặt anh. Anh cúi đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ngươi đến đây làm gì?" Giọng anh lạnh lẽo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười băng giá, "Sao, lần trước chưa đủ thỏa mãn, nên muốn thêm lần nữa à?"

Tôi nhìn anh với ánh mắt phức tạp, trầm mặc hồi lâu, sau đó bất ngờ ôm lấy đầu anh, ngẩng mặt lên hôn anh, mãnh liệt mà hôn, cùng môi lưỡi anh dây dưa, bởi vì dùng sức quá mạnh, tôi đem lưỡi cùng môi anh tàn phá đến bật máu

Mãi một lúc lâu sau, tôi mới rời khỏi môi anh. Anh dường như vẫn chưa thỏa mãn, cười nói: "Sao không hôn thêm chút nữa? Ta bị ngươi nhốt ở đây gần năm trăm năm, suốt năm trăm năm không gần nữ sắc, ngươi không định an ủi ta thêm chút sao?"

Tôi giơ tay tát anh một cái. Anh lại cười: "Đánh hay lắm, nhưng hình như ngươi chưa dùng sức? Đường đường là Phi Viêm tướng quân, chỉ có chút sức lực đó thôi sao?"

"Đây là nụ hôn trước khi ra trận." Tôi nói, "Ta sắp đi tiêu diệt Quỷ Vương Hắc Hồn, nụ hôn này chúc ta thắng lợi ngay từ đầu...."

******

"... Lâm? Lâm Lâm?"

Tôi giật mình, ánh mắt phức tạp

ngẩng đầu nhìn anh. Anh lo lắng hỏi: "Em không sao chứ? Có phải hơi mệt không?"

Tôi lắc đầu, vẫn không nói gì.

Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình lúc này. Nói cách khác, Chu Nguyên Hạo kiếp trước là người tôi yêu?

Từ này thật kinh khủng! Kiếp trước tôi lại có sở thích kỳ lạ như vậy sao?

Mà thôi, đáng lẽ anh phải rất hận tôi mới đúng, tại sao lại yêu tôi? Còn đối xử tốt với tôi như vậy?

Nếu đổi lại là tôi, có người đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ muốn băm vằm anh ra thành trăm mảnh.

Chính vì vậy, tôi không thể tin tưởng anh, không thể nào chấp nhận anh một cách dễ dàng.

Biệt thự của Chu Nguyên Hạo nằm ở ngoại ô. Anh lái xe về hướng Bắc vào một khu rừng. Từ xa, tôi nhìn thấy một ngôi miếu hoang.

"Ngôi miếu này trước kia gọi là miếu Hồ Tiên." Chu Nguyên Hạo nói, "Nghe đồn trước kia có một con hồ ly tinh tác oai tác quái ở đây, sau bị một lão hòa thượng đi ngang qua thu phục, trấn áp tại đây. Sau đó, người ta xây một ngôi miếu để trấn áp nó. Có một thời gian, nghe nói đến đây cầu tự rất linh nghiệm, miếu Hồ Tiên từng rất hưng thịnh, nhưng sau đó dần dần trở nên hoang phế trong chiến loạn."

Tôi vẫn im lặng, mặc kệ anh độc thoại.

Anh lại tiếp tục nói: "Hiên Huyền đã phá giải phong ấn của Hồ Tiên trong miếu, thả nó ra ngoài. Nhưng nghe nói con hồ ly đó không rời khỏi miếu, cũng không làm điều ác. Dù sao, yêu vẫn là yêu, để một đại yêu như vậy ở gần thủ đô vẫn không an toàn."

Tôi cười khẩy trong lòng. Đây là chuyện của Ban Điều Tra Đặc Biệt Hồ Sơ X, liên quan gì đến anh?

Xe van tiến vào khu rừng, đi trên con đường gập ghềnh. Cũng may là đi xe van, chứ nếu là xe sang thì gầm xe đã nát bét rồi.

Xe dừng trước miếu Hồ Tiên. Chu Nguyên Hạo mở cửa, lịch sự đưa tay ra dìu tôi. Tôi không để ý, tự mình bước xuống xe.

Nhìn ngôi miếu hoang trước mặt, tôi không cảm nhận được gì. Chẳng lẽ vì sức mạnh của tôi đã bị phong ấn?

Chu Nguyên Hạo bước tới đẩy cánh cửa ọp ẹp, đi vào trong miếu.

Bàn thờ trong miếu có một bức tượng một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài thời xưa. Lớp sơn trên tượng đã phai mờ, nhưng vẫn có thể thấy được vẻ đẹp và màu sắc rực rỡ năm nào.

Bên trong miếu ngổn ngang gạch đá vụn. Chúng tôi đi vòng qua bàn thờ vào hậu viện, nhìn thấy một bà lão nằm ngay cửa sau.

Bà lão trông rất già, mặt đầy nếp nhăn, làn da như vỏ cây trăm năm, chi chít đồi mồi. Mái tóc bạc trắng bết bẩn, gần như chuyển sang màu xám.

Bà ấy mặc một chiếc áo bông rách tả tơi, cuộn tròn người lại, hai tay giấu trong ống tay áo. Trước mặt là một chiếc bát vỡ. Có lẽ bà ấy là một người ăn xin đến đây trú rét.

Chu Nguyên Hạo ngăn tôi lại, khẽ nói: "Rừng sâu miếu cổ, lại có một bà lão như vậy, rất kỳ lạ."

Đúng lúc đó, chúng tôi nghe thấy tiếng động cơ xe hơi. Nghe âm thanh này, chắc chắn là một chiếc xe địa hình nhập khẩu hạng sang.

Chiếc xe dừng lại trước cổng miếu. Tiếp đó là những giọng nói trẻ trung truyền đến: "Em Hoa, ở đây thật sự có hồ ly tinh sao?"

"Tất nhiên." Một giọng nữ trẻ tuổi vang lên, "Em nghe nói hồ ly tinh bị trấn áp ở đây năm xưa là một tuyệt thế giai nhân. Lần này cô ta được Quỷ Vương Hiên Huyền thả ra, em cũng muốn xem thử cô ta xinh đẹp đến mức nào."

Tôi thầm mắng trong lòng, đám người trẻ này thật ngu ngốc. Hồ ly tinh này ít nhất cũng phải có một hai ngàn năm tu vi, bọn họ chỉ là lũ nhóc con, lại dám đến trêu chọc Hồ yêu?

Chán sống rồi sao?

Chu Nguyên Hạo liếc mắt ra hiệu cho tôi, rồi ôm eo tôi cùng nhau ẩn thân trên xà nhà.

Cánh cửa gỗ kẽo kẹt mở ra, ba người trẻ tuổi bước vào.

Hai nam một nữ. Cô gái có nhan sắc cực kỳ xinh đẹp, mặc một chiếc váy dài, trang điểm tinh xảo toát lên vẻ quyến rũ. Hai chàng trai trẻ vây quanh cô ta, không ngừng tâng bốc.

Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn có tu vi đạt đến Tam Phẩm. Hai chàng trai kia cũng đều là Tam Phẩm. Trong giới tu sĩ Hoa Hạ, ba người này được coi là thiên tài.

"Em Hoa, em nói gì vậy." Một chàng trai nịnh nọt, "Chỉ là một con hồ ly tinh, có thể đẹp đến mức nào?"

Chàng trai kia cũng phụ họa: "Đúng vậy, dù nó có xinh đẹp thì cũng chỉ là yêu quái, dung mạo chỉ là biến hóa ra thôi, làm sao mà so được với em Hoa của chúng ta?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận