Cô Gái Địa Ngục

Chương 129: Nhận cha đỡ đầu

Edit: Frenalis

Anh không kể chi tiết về cuộc gặp kỳ ngộ đó nên tôi cũng không hỏi, chỉ nói: "Nói như vậy, anh chính là quỷ tu như trong mấy cuốn tiểu thuyết đã viết phải không?"

    "Quỷ tu?" Chu Nguyên Hạo cười nói: "Anh không đọc tiểu thuyết, nhưng lời này cũng có lý. Nhưng muốn dấn thân vào con đường này, nhất định phải có cơ duyên lớn, vận khí lớn."

    Tôi lườm anh một cái: "Anh còn chưa phải là người có cơ duyên, vận khí lớn à?"

    Anh mỉm cười ôm lấy tôi: "Cả đời này anh đã gặp rất nhiều tai ương khổ cực nhưng cuối cùng luôn hoá nguy thành an, còn có quý nhân giúp đỡ, chẳng hạn như sư phụ, chẳng hạn như em."

    Tôi cảm thấy hơi đắc ý, lầy cùi chỏ huých anh một cái: "Ba hoa!"

    Anh cười lớn rồi càng ôm chặt tôi hơn: "Em lấy được Âm Thái Tuế nên là người có công lớn nhất, nên anh phải thưởng cho em mới được".

    Đây là loại phần thưởng gì vậy?

    Nhưng đến lúc được hưởng lợi, tôi mới nhận ra đó thực sự là một phần thưởng, tại thời điểm triền miên tôi cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ từ trong cơ thể anh hướng về mình, luồng khí đó lại hoà vào làm một với linh khí trong cơ thể tôi, làm cho linh khí vốn giống như một giọt nước nay trở nên dày đặc hơn như dòng suối.

    Mà lần này, lại là lần thoải mái nhất mà tôi từng trải qua, tôi chưa bao giờ thấy làm tình với anh lại thống khoái đến vậy, để tôi hãm sâu trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

    Sau khi làm xong, lần đầu tiên tôi cảm thấy vẫn chưa thoả mãn, Chu Nguyên Hạo nhẹ vỗ mặt tôi nói: "Nghỉ ngơi trước đi, đợi đến ngày mai cho em thỏa mãn."

    Mặt tôi đỏ bừng: "Rõ ràng là anh đang nghĩ đến chuyện gì đâu không."

    Anh nhìn tôi cười cười, đầy ý tứ sâu xa, mặt mo của tôi càng đỏ hơn, anh nhéo nhéo khuôn mặt tôi nói: "Được rồi, không trêu em nữa, dậy nhanh đi, không phải hôm nay em có lớp à?"

    Lúc này tôi mới nhớ ra kỳ nghỉ đã trôi qua, nhìn đồng hồ đã gần tám giờ rưỡi, tôi vội vàng rời khỏi giường mặc quần áo: "Sao anh không nói với em sớm hơn? Sắp muộn rồi."

    Tôi vội vàng lấy túi xách chạy ra khỏi cửa, lái chiếc xe van cà tàng vào trường, cuối cùng vào được lớp phút chót.

    Lớp này là lịch sử mỹ thuật, nội dung rất nhàm chán, giáo viên đã lớn tuổi, cách dạy có chút không rõ ràng nên không có nhiều người nghiêm túc nghe giảng, mọi người thì thầm nói chuyện với nhau nên mất tập trung.

    Tống Tống đẩy đẩy tôi cười nói: "Cô vừa đi hẹn hò với bạn trai về phải không?"

    Tôi ngẩn người một chút: "Bạn trai cái gì? Đừng nói bậy."

    Tống Tống cười khúc khích hai tiếng: "Cô còn không thừa nhận, nhìn mặt cô tràn đầy xuân sắc như thế, chắc chắn là vừa mới trải qua mưa móc thoải mái, còn dám nói không đi gặp bạn trai?"

    Tôi nhìn cô ấy như nhìn một con quái vật, tuy cô gái này bình thường vô tư nhưng khả năng quan sát lại không bình thường chút nào.

    "Khi nào dẫn anh ấy tới giới thiệu với chúng tôi đây?" Cô ấy thúc cùi chỏ vào tôi hỏi: "Chúng tôi cũng có thể kiểm tra giúp cô một chút, Vương Khả, Bích Quân, hai cô thấy có đúng không?"

    Vương Khả mỉm cười, vội vàng gật đầu, Lâm Bích Quân tuy vẻ mặt lạnh lùng nhưng trong mắt cũng tràn đầy tò mò.

    Tôi không thèm để ý tới bọn họ, một đám bà tám.

    "Đúng rồi." Tống Tống dường như nhớ ra điều gì, kéo tay áo tôi hỏi: "Tiểu Lâm, cô có nghe nói Hàn Lộ Lộ ở lớp hai bên cạnh gần đây có biểu hiện rất kỳ lạ không?"

    Vương Khả tò mò hỏi: "Sao lại kỳ lạ?"

    "Kỳ nghỉ dài ngày của lễ Quốc Khánh lần này cô ấy không phải về nhà một chuyến sao?" Tống Tống nói: "Tôi nghe nói ở nhà cô ấy gặp ma. Cô ấy gặp ai cũng hỏi xem có thấy người nào đi theo phía sau mình không. Nhưng không có ai cả. Mấy người bạn ở cùng phòng ký túc xá với cô ấy cũng bị cô ấy doạ cho sợ hãi đến mức họ hoặc đến ở nhờ phòng ký túc xá khác, hoặc về nhà ở, cũng không chịu trở về ở cùng phòng với Hàn Lộ Lộ."

    Cô ấy bỗng nhiên ngừng nói, kích động chỉ chỉ cổng: "Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến kìa, cô nhìn đi, Hàn Lộ Lộ đến rồi."

    Lịch sử mỹ thuật là một môn học lớn, có hai lớp của khoa Tranh Sơn Dầu được dạy cùng nhau, tôi ngước lên và thấy một cô gái gầy gò bước vào. Cô ấy rất xinh đẹp, dáng vẻ thì giống như một nữ sinh trung học, nhưng khuôn mặt lại tiều tuỵ đầu tóc rối bời, dưới mắt có hai quầng thâm lớn, hình như đã lâu rồi không được ngủ ngon.

    Mắt tôi chợt trợn to, quả thực phía sau có một người đang đi theo cô ấy.

    Nói chính xác hơn là một con ma!

    Một người đàn ông bị thiêu chết, toàn thân đen kịt như than, nhưng đôi mắt lại đặc biệt rất trắng, nổi bật trong một cơ thể đen thui.

    Ánh mắt hắn nhìn thẳng Hàn Lộ Lộ tràn đầy hận ý, như muốn lột da lóc xương cô ấy.

    Đáng sợ nhất chính là, trên tay con ma đó lại cầm một cây rìu, cây rìu đã rỉ sét nhưng lại dính đầy máu, có máu từ đầu rìu chảy xuống, nhỏ giọt xuống đất.

    Đương nhiên, người bình thường không thể nhìn thấy cảnh tượng này.

    Tống Tống hỏi: "Khương Lâm, cô có cho rằng đằng sau cô ấy thật sự có gì đó ô uế không?"


    Tôi bình tĩnh nói: "Loại chuyện này, tin thì có không tin thì không."

    Tống Tống nói: "Nếu là trước đây thì tôi sẽ không tin, nhưng sau chuyện xảy ra lần trước, tôi chỉ còn cách là tin".

    Hàn Lộ Lộ ngồi ở góc xa nhất của hàng ghế đầu, cúi đầu không nói gì, con ma cháy đen đứng bất động sau lưng cô ấy, tan học lại đi theo cô ấy về.

    Tôi có chút lo lắng nên theo cô ấy về phòng ngủ gõ cửa, hồi lâu mới mở ra một khe nhỏ, Hàn Lộ Lộ lộ ra nửa khuôn mặt, khó chịu nhìn tôi: "Có chuyện gì không? "

    Tôi cười nói: "Tôi ở lớp một, hôm nay cô đánh rơi cái này trong lớp." Tôi đưa lọ màu vẽ cho cô ấy.

    Cô ấy cầm lấy lọ màu, mặt không chút biểu cảm nói: "Cảm ơn." Nói xong đang định đóng cửa lại, tôi vội ngăn lại: "Hàn Lộ Lộ, tôi hơi khát, cô có thể cho tôi uống chút nước được không?"

    Hàn Lộ Lộ nhìn tôi hồi lâu mới mở cửa: "Vào đi."

    Vừa vào cửa liền ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, nhìn quanh mới phát hiện giường, tủ, bàn ghế và những vật dụng khác của Hàn Lộ Lộ đều phủ một lớp vết dầu đen như mực.

    Tôi cầm chiếc cốc lên sờ vào, nó rất dính, giống như trong phòng bếp không có máy hút mùi, đồ để lâu ngày nên mùi dầu khói bám vào, rửa mạnh đến mấy cũng không thể làm sạch được.

    Hàn Lộ Lộ dùng chiếc cốc này rót cho tôi một ly nước, tôi ngửi ngửi, trong nước cũng có mùi thối.

    Đột nhiên, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi hỏi: "Cô có thấy ai đứng sau tôi không?"

    Tôi liếc qua vai cô ấy, do dự rồi nói, "Tôi có thấy".

    Hàn Lộ Lộ lộ ra vẻ mặt cực kỳ kinh hãi, lùi lại hai bước, con ma cầm rìu bị chết cháy quay đầu lại nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tàn nhẫn.

    Hắn đột nhiên bước về phía tôi, giơ cây rìu trong tay lên bổ xuống người tôi. Tôi nhanh chóng tránh thoát, cây rìu đập vào cái ghế tôi đang ngồi, khiến nó vỡ thành từng mảnh. Tôi tức giận lấy ra một lá bùa trấn tà, trong miệng niệm chú rồi ném đi, lá bùa rơi trúng cây rìu, oành một tiếng bốc cháy hừng hực.

    Con ma chết cháy hình như rất sợ lửa, vội vàng vứt đi cây rìu, tràn ngập oán hận trừng mắt nhìn tôi, tru lên rồi lao về phía tôi.

    Tôi cười lạnh một tiếng, cầm trong tay một tấm "Chế Hoả Phù": "Bụi về với bụi, đất về với đất, là ma quỷ bò ra từ Địa ngục, thì hãy trở về Địa ngục đi!"

    Nói xong, "Chế Hoả Phù" hóa thành một quả cầu lửa bay đến trên người con ma chết cháy, lập tức thiêu chết hắn, hóa thành từng mảnh tro bụi màu đen, bay lơ lửng trong không trung.

    Hàn Lộ Lộ hồi lâu mới hồi phục tinh thần, kích động kéo tay tôi: "Khương Lâm học tỷ, xin hãy cứu tôi, xin hãy cứu cả nhà chúng tôi."

    Nói xong, cô ấy quỳ xuống trước mặt tôi và khóc: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, cả nhà chúng ta sẽ bị ma quỷ giết chết mất."

    Tôi kéo cô ấy dậy, hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

    Hàn Lộ Lộ cho biết, học kỳ trước cô ấy không gặp may, làm gì cũng đều không thuận lợi, thậm chí còn trượt một môn trong kỳ thi cuối kỳ. Cô ấy rất chán nản nên khi về nhà đã kể lại với cha mẹ, họ cũng rất lo lắng nên đã đưa cô ấy đến gặp bà đồng ở trong làng. Bà đồng nói vía cô ấy quá yếu, bị cô hồn dã quỷ quấn lấy, phải làm pháp sự, tìm một người cha đỡ đầu để trấn áp.

    Ở vùng nông thôn có một tục lệ, nếu đứa trẻ có vía quá yếu thì sẽ nhận đồ tể làm cha đỡ đầu, dùng mùi máu tanh cùng sát khí của đồ tể để trấn áp vía yếu và xua đuổi ma quỷ.

    Cha mẹ Hàn hỏi thăm thì biết ở trong làng có một người đồ tể đã già, từ lâu đã không còn thu nhận con đỡ đầu nữa. Sau đó họ lại nghe nói ở làng bên có một người đồ tễ tuổi tác còn trẻ, mới từ Quảng Đông trở về quê. Ở Quảng Đông, người đó làm công trong xí nghiệp Nhục Liên, sau khi về quê thì làm nghề đồ tễ ở trong làng, chưa từng thu nhận con đỡ đầu, rất phù hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận