Cô Gái Địa Ngục

Chương 317: Gặp lại tổ chức ẩn sát

Khương Kha cố gắng gật đầu yếu ớt: “Được, chúng ta sẽ làm cho danh tiếng dòng họ phát triển.”

Lời nói chưa dứt, tôi cảm thấy mình bị bay lên, một lực va chạm mạnh mẽ khiến đầu óc tôi vang lên những âm thanh chói tai.

Xe của chúng tôi đã bị đụng!

Cả tôi và xe đều lăn tròn trên không trung vài vòng, sau đó rơi mạnh xuống đất, đầu đập mạnh vào trần xe. Máu chảy ra từ mắt và tai.

Đầu óc trở nên trống rỗng, tôi cố gắng giữ tỉnh táo, nhưng cơ thể đau đớn vô cùng như thể bị xe tải lớn cán qua.

“Tiểu Kha…” Tôi khó khăn quay đầu, nhìn Khương Kha đang bất tỉnh, máu chảy ra từ mũi của cậu, cậu mơ hồ gọi: “Chị …”

“Tiểu Kha, đừng sợ, có chị đây, chị nhất định sẽ cứu em.” Tôi cao giọng gọi.

“Đi mau, chị.” Khương Kha khó khăn nói, “Không cần lo cho em…”

“Không, chị tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em.” Tôi dùng sức mạnh kéo thanh thép ra khỏi đùi cậu, sau đó nắm chặt tay cậu: “Dù có chết, chị cũng sẽ bảo vệ em.”

Nói xong, tôi cố gắng kéo cậu ra khỏi cửa sổ xe bị vỡ.

Đúng lúc đó, một đôi chân xuất hiện trước mắt tôi, tôi ngước lên, thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, ánh mắt lạnh lùng, tay cầm một con dao Nepal cong nhìn xuống chúng tôi, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Khương Kha.

“Khương Kha, cậu không thể trốn được.” Người đàn ông cười nham hiểm, tôi nhíu mày, người đàn ông này cũng là tu đạo, thực lực của hắn đã đạt tới Ngũ Phẩm.

Về thực lực, hắn cao hơn tôi một bậc.

Ngay sau đó, tôi thấy nhiều đôi chân bao vây chúng tôi, đầu tôi choáng váng, vụ tai nạn xe chắc chắn gây ra chấn động não nghiêm trọng.

“Bắt hết bọn họ lại.” Người đàn ông ra lệnh.

Tôi cảm thấy mình bị kéo lên, nhét vào phía sau xe nào đó, sau đó mất ý thức hoàn toàn.

*****

Lúc tỉnh lại, đầu tôi vẫn đau dữ dội, mắt mờ mờ. Tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ngồi trong một căn phòng trang hoàng xa hoa, bị trói chặt trên ghế.

Trong phòng có năm, sáu cao thủ, tất cả đều đạt từ Tứ Phẩm trở lên, đối diện tôi không xa có một chiếc ghế sofa kiểu châu Âu, trên ghế có một người đàn ông đang ngồi.

Người đàn ông này không đẹp trai, ngũ quan góc cạnh, khóe miệng có một vết sẹo, thực lực đạt tới Ngũ Phẩm.

“Tiểu Kha!” Tôi kinh hãi, Khương Kha lúc này đang quỳ dưới chân hắn, tay bị xích, tôi tức giận nhìn hắn: “Ông là ai, muốn làm gì em trai tôi?”

Tôi cố gắng thoát khỏi dây trói nhưng không thành công, cúi đầu nhìn xuống, dưới chân tôi có một trận đồ lớn.

Khốn Linh trận?

“Thì ra cậu thật sự có một người chị gái.” Người đàn ông mặt sẹo đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt tôi, rút dao găm đặt lên cổ tôi: “Không ngờ chị gái của cậu lại là Khương Lâm, kẻ thù lớn nhất của tổ chức chúng ta.”

Cái gì? Ẩn sát?

Tổ chức Ẩn Sát là một tổ chức rất bí ẩn, bọn chúng sử dụng phép thuật để làm đủ mọi việc xấu xa trong bóng tối. Kẻ thù cũ của tôi - Giang San San, là thành viên ngoài rìa của chúng, tôi từng đối đầu với chúng khi báo thù cô ta, đã giết chết nhiều thành viên và kết thù lớn với chúng.

Sau đó bọn chúng biến mất, tôi tưởng chúng đã ẩn thân, không ngờ lại gặp lại trong tình huống này.

Tôi nhìn Khương Kha, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Kha, chuyện này là sao?”

Khương Kha không dám nhìn tôi, đau khổ nói: “Xin lỗi chị, em không cố ý lừa gạt chị, thật ra em biết về thế giới tu đạo.”

Tôi nghiến răng: “Em là người của tổ chức Ẩn Sát?”

“Không, em không phải.” Cậu vội vàng nói, “Năm em tám tuổi, một đạo sĩ đi qua cô nhi viện, thấy em có thiên phú nên thu em làm đệ tử. Hắn dạy em một ít pháp thuật, nhưng chỉ là đạo sĩ cấp thấp Nhất Phẩm, bản thân rất yếu, em học được không nhiều. Sau đó hắn chết trong lúc bắt một Lệ Quỷ, em lại trở về cô nhi viện.”

Tôi cau mày: “Sao em lại dính líu đến người của tổ chức Ẩn Sát?”

Khương Kha cúi đầu: “Xin lỗi chị, em không nên lôi chị vào.”

Tôi nâng giọng: “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

“Để tôi nói cho, người đẹp.” Người đàn ông mặt sẹo cúi xuống, nói nhỏ vào tai tôi: “Em trai cô thỉnh thoảng nhận việc bắt quỷ để kiếm sống. Hai ngày trước cậu ta không biết trời cao đất rộng, nhận hai mươi vạn để giết một con Anh Linh, mà Anh Linh đó lại là thú cưng của tôi.”

Nói đến đây, hắn nở nụ cười quỷ dị: “Cậu ta yếu như vậy nhưng lại vô tình giết được thú cưng của tôi, nên cậu ta nhất định phải trả giá.”

Hắn liếm môi: “Tôi thích người đẹp như cậu ta.”

Tôi lạnh mặt lại: “Ông thật biến thái.”

“Đúng vậy, tôi là kẻ biến thái.” Hắn cười: “Tôi thích ôm ấp yêu thương, không thích ép buộc, nên muốn em trai cô tự nguyện làm thú cưng của tôi.”

“Ông mơ đi!” Tôi gầm lên.

“Thật sao?” Hắn lướt dao trên cổ tôi, để lại một vết cắt mờ, máu chảy ra nhuộm đỏ cả cổ áo.

“Không, dừng lại!” Khương Kha kinh hãi, mặt tái nhợt như tờ giấy, lo lắng nói: “Xin ông, Doãn tiên sinh, đừng làm hại chị gái tôi, ông muốn tôi làm gì cũng được.”

“Thật là cái gì cũng được?” Doãn tiên sinh ngồi lại trên ghế, dùng giày da nhấc cằm cậu lên: “Vậy thì ngoan ngoãn hầu hạ tôi.”

Khương Kha khuất nhục nhìn tôi, trong mắt đầy quyến luyến và không nỡ, sau đó quỳ gối trước mặt tên họ Doãn, cắn răng, cúi đầu xuống giữa hai chân hắn.

“Dừng lại!” Tôi cảm thấy ngực mình tràn ngập cơn tức giận, toàn thân run rẩy “Tiểu Kha, đừng làm vậy!”

“Vì sao không?” Tên họ Doãn cười ha ha, đè đầu cậu xuống.

Tức giận!

Chưa từng có cơn giận dữ nào như vậy!

Tôi cảm thấy lửa giận sắp nổ tung, đột nhiên tôi gầm lên, mắt sáng rực ánh vàng, thoát khỏi dây trói đứng lên, tức giận nhìn hắn, cao giọng quát: “Buông Tiểu Kha ra!”

Doãn tiên sinh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Dương nhãn, cô đã mở Dương nhãn.” Tôi cúi đầu nhìn trận đồ dưới đất, trận đồ như bị nước xối, lập tức tan chảy.

Tôi bước ra khỏi trận đồ, giọng lạnh như băng: “Nếu ông dám động đến em trai tôi, tôi nhất định sẽ cho ông thiên đao vạn quả.”

Tên họ Doãn hừ lạnh: “Dương nhãn thì sao, cô thật sự là thiên tài, nhưng cô cũng chỉ là Tứ Phẩm. Tôi cho cô một cơ hội, cùng em trai cô phục vụ tôi, tôi sẽ tha mạng cho cô.”

Tôi nhếch môi, không thèm để ý, hắn cười lạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt cô ta lại cho tôi, tối nay cô ta là của các người, muốn chơi sao thì chơi.”

Khương Kha nước mắt lưng tròng, ngẩng đầu nhìn tên họ Doãn cầu xin: “Xin ông, tôi nguyện ý phục vụ ông, cầu ông tha chị gái tôi.”

(Đọc nhiều trà xanh/bạch liên hoa nữ rồi, giờ mới thấy trà xanh/bạch liên hoa nam đáng ghét không kém)

Tên họ Doãn bóp cằm cậu, nói: “cô ta sống được là do tôi nhân từ. Cô ta không nghe lời, tôi phải dạy dỗ, nếu cô ta chịu nghe, tôi tự nhiên biết…”

Lời còn chưa dứt, hắn phát hiện tất cả thuộc hạ của mình đều ngã trên mặt đất. Tôi giẫm lên thân thể của bọn họ, chậm rãi bước về phía hắn.

Tên họ Doãn sầm mặt, một chân đá văng Khương Kha, đứng lên: “Cô rốt cục khiến tôi có chút hứng thú, Khương Lâm. Xem ra cô mạnh hơn lời đồn."

"Ông dám đá tiểu Kha, nó là em trai bảo bối của tôi, tôi còn không nỡ đánh nó, ông lại dám đá!” Tôi hai tay nắm chặt trước ngực, rồi tách ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một con rồng lửa màu xanh.

"Lửa Địa Ngục?” Tên họ Doãn càng thêm giật mình. Người tu đạo đạt tới Tứ Phẩm mới có khả năng điều khiển lửa Địa Ngục, nhưng không phải ai cũng có thể học được, càng không thể sử dụng thành thạo như tôi.

Tôi vung cổ tay, con rồng lửa bay ra ngoài, giữa không trung phát ra một tiếng gầm vang dội lao về phía tên họ Doãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận