Cô Gái Địa Ngục

Chương 193: Chinh phục nỗi sợ hãi

Edit: Frenalis

Nhớ lại bức ảnh trên báo, tôi nhận ra đây chính là Giang Khẩu Lai Chuẩn.(Editor: Nhân vật này là người Nhật nhưng người Trung Quốc hay phiên âm tên nước ngoài bằng tiếng Trung, nên mình sẽ để tên như vậy luôn nhé)

Hắn nở nụ cười ghê rợn, giơ dao lên chém về phía chúng tôi.

Chu Nguyên Hạo giơ tay ra chặn, con dao chặt đứt cánh tay của anh, nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi, giơ tay còn lại bóp vào cổ Giang Khẩu Lai Chuẩn.

Giang Khẩu Lai Chuẩn vùng vẫy tuyệt vọng nhưng không thể thoát khỏi tay anh.

Điều kỳ diệu là cánh tay bị chặt đứt của Chu Nguyên Hạo đang dần hồi phục. Đầu tiên, xương mọc ra từ chỗ gãy, tạo thành cánh tay xương trắng. Sau đó cơ bắp dần dần xuất hiện như rắn, từng lớp quấn quanh cánh tay xương trắng. Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, cánh tay bị đứt lìa đã được phục hồi hoàn toàn.

Tôi chết lặng trước cảnh tượng kinh hoàng này. Kỹ năng này mạnh mẽ đến mức nào!

Chu Nguyên Hạo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gớm ghiếc của Giang Khẩu Lai Chuẩn, bình tĩnh nói: "Xem ra chính là ngươi."

Anh dùng bàn tay mọc lại bóp nát đầu Giang Khẩu Lai Chuẩn, ném nó xuống đất và giẫm lên.

"Bẹp" một tiếng, anh dẫm nát cái đầu dưới chân rồi ném xác Giang Khẩu Lai Chuẩn sang một bên như một miếng giẻ rách.

Chu Nguyên Hạo nói: "Đây là Mộng Yểm."

Thấy tôi ngạc nhiên, anh giải thích: "Đêm đó Giang Khẩu Lai Chuẩn gặp ác mộng, sau đó trong lúc mộng du, hắn đã sát hại ông bà chủ quán và hai vị khách trọ bằng con dao này. Cuối cùng hắn tự cắt mình thành nhiều mảnh."

Tôi kinh hãi: "Có người có thể tự cắt mình thành từng mảnh được sao?"

Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Có một số trường hợp tử vong được cho là do tự sát mà thi thể lại bị rải rác. Hầu hết các trường hợp này đều xảy ra trong lúc mộng du. Người đó tự cắt mình cho đến khi cơ thể hoàn toàn bị xé nát."

Nghe vậy, da gà tôi nổi lên.

"Vậy... Mộng Yểm đã bị tiêu diệt?" Tôi nhìn thi thể trên mặt đất hỏi.

"Không đơn giản như vậy." Chu Nguyên Hạo nói: "Nhìn kìa."

Thi thể không đầu trên mặt đất loạng choạng đứng dậy. Những sợi chỉ đen dày khâu các mảnh thi thể vỡ lại với nhau đứt ra từng mảnh, các mảnh thi thể rơi xuống đất.

Tôi hoang mang: "Mộng Yểm ở đâu?"

"Mộng Yểm đã rời khỏi cơ thể này." Chu Nguyên Hạo cau mày: "Mộng Yểm là vô hình, nhưng anh không thể cảm nhận được nó. Xem ra tu vi của Mộng Yểm này khá cao."

Anh dường như đã nghĩ ra điều gì đó, quay sang hỏi tôi: "Em sợ hãi điều gì nhất?"

Tôi bối rối, chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nghe thấy tiếng gầm gừ trầm thấp. Chu Nguyên Hạo nheo mắt hỏi: "Sợ nhất điều gì? Zombie?"

Anh vừa dứt lời, cánh cửa gỗ đã bị phá tung. Một cánh tay thối rữa thò ra ngoài.

Da đầu tôi tê dại, nhớ lại hồi nhỏ từng được bố cõng đi xem phim Zombie Mỹ tại rạp chiếu phim.

Lúc đó tôi mới 13 tuổi. Hình ảnh những thây ma trong phim với khuôn mặt xanh xao, cơ thể thối rữa, lộ xương và thích ăn thịt người đã trở thành ám ảnh trong suốt tuổi thơ tôi.

Sau khi xem phim, tôi mất ngủ nhiều đêm. Bố không cho bật đèn khi ngủ nên tôi chỉ có thể rúc vào trong chăn mà run rẩy.

Mặc dù đã trưởng thành, nhưng tôi vẫn sợ hãi khi nhìn thấy Zombie. Kể cả bộ phim Zombie nổi tiếng nhất "Resident Evil", tôi cũng không dám xem.

"Ầm!" Cánh cửa gỗ bật tung, một người phụ nữ phủ đầy băng giá lảo đảo bước vào, trên cổ đeo một chiếc móc sắt treo thịt lợn.

Người phụ nữ này chính là Điền Mỹ Tử, cũng là vị khách trọ đã bị sát hại.

Phía sau cô ta là một đám đông thây ma thối rữa. Ngửi thấy mùi người lạ, chúng trở nên kích động, gào thét và lao về phía chúng tôi.

Những thây ma này giống hệt những thây ma trong phim tôi đã xem.

Mộng Yểm là quỷ vật như vậy. Chúng ẩn nấp trong giấc mơ của bạn, khơi gợi những nỗi sợ hãi sâu thẳm nhất, khiến bạn chìm trong ác mộng, phát điên hoặc chết đột ngột trong lúc ngủ.

Chu Nguyên Hạo nhặt con dao thái thịt lên, chém vào cổ Điền Mỹ Tử, cô ta ngã xuống đất.

Nhưng tôi quá sợ hãi, mặt tái nhợt đứng đó, tay run rẩy không ngừng.

"Lâm Lâm, anh không cảm nhận được Mộng Yểm." Chu Nguyên Hạo vừa chém thây ma vừa nói: "Bây giờ tất cả phụ thuộc vào em."

Tôi run run hỏi: "Em... em phải làm gì?"

"Đây là giấc mơ của em, em là chủ nhân ở đây. Chỉ có em mới có thể đánh bại nó." Chu Nguyên Hạo nói lớn.

Tôi hoảng hốt: "Em phải làm gì đây?"

"Chinh phục nỗi sợ hãi của em." Chu Nguyên Hạo chém một con thây ma làm đôi chỉ bằng một nhát.

Tôi nhìn dòng thây ma cuồn cuộn trước mặt. Trong giấc mơ của tôi, Chu Nguyên Hạo không thể tiêu diệt hết chúng.

Những khuôn mặt gớm ghiếc đó cứ lượn lờ trước mắt tôi. Nỗi sợ hãi trong giấc mơ này dâng trào vô hạn.

"Không!" Tôi ôm đầu hét lên: "Em không thể làm được!"

Nói xong, tôi quay người, mở cửa sổ và nhảy ra ngoài.

Nhưng ở trong mơ, khả năng vận động của tôi bị hạn chế rất nhiều. Khi vừa nhảy xuống, mắt cá chân bị gãy. Cơn đau dữ dội khiến tôi suýt khóc.

Nhưng khi ngẩng đầu lên, nỗi sợ hãi khiến tôi không thể khóc nổi.

Bên ngoài quán trọ Thanh Điền, những thây ma lang thang khắp nơi. Tiếng gầm gừ của chúng vọng lại từ trong khu rừng thông.

Những thây ma cách gần tôi nhất quay đầu lại, đôi mắt đục thủy tinh của chúng nhìn chằm chằm vào tôi, sau đó bước nhanh về phía tôi.

Tôi hoảng sợ hét lên. Thây ma không phải di chuyển chậm chạp sao? Tại sao chúng lại nhanh như vậy!

Đột nhiên một cơn gió thổi qua, Chu Nguyên Hạo từ trên cao nhảy xuống, đứng chắn trước mặt tôi, chém đứt đầu con thây ma sắp đụng trúng tôi. Sau đó, anh quay sang quát lớn: "Lâm Lâm, em phải chiến thắng nỗi sợ hãi của mình! Nếu không, chúng ta sẽ bị vây chết trong giấc mơ này!"

Tôi ngồi sụp xuống đất, run rẩy lùi về sau, núp vào góc quán trọ, ôm lấy hai cánh tay của mình, hỏi: "Vậy... nếu ở đây thì sẽ ra sao?"

"Anh sẽ không bao giờ có thể hồi sinh, và em sẽ trở thành người thực vật!"

Lời nói của Chu Nguyên Hạo như sét đánh ngang tai. Tôi không muốn trở thành người thực vật, càng không muốn Chu Nguyên Hạo không thể được hồi sinh. Núp ở góc cửa, mũi tôi cay cay, từng giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Cạch cạch cạch." Cửa bị đập ầm ĩ. Quay đầu nhìn lại, tôi thấy bên trong quán trọ Thanh Điền cũng đầy rẫy thây ma. Chúng chồng chất nhau bên cửa sổ, tham lam nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi hoảng sợ kêu lên, quay đầu nhìn Chu Nguyên Hạo. Anh vẫn đang chiến đấu không ngừng nghỉ với lũ thây ma, những con thây ma dường như là vô tận, không bao giờ bị tiêu diệt hết.

Tôi nắm chặt nắm đấm. Không được! Tôi không thể kéo chân Chu Nguyên Hạo xuống! Dù sao tôi cũng có tu vi Tam phẩm, vậy mà lại sợ hãi một đám xác sống vô hồn cấp thấp như vậy sao? Thật mất mặt!

Hít một hơi thật sâu, tôi đứng dậy nhìn vào đám thây ma bên trong cửa sổ. Cửa sổ đã bị vỡ nát, chỉ còn lại một khe hở nhỏ. Chỉ trong chốc lát nữa, nó sẽ bị đập vỡ tan nát.

Tôi nhìn chằm chằm vào lũ thây ma, cắn chặt răng.

"Rầm!" Cửa sổ bị đập vỡ tan tành. Lũ thây ma lần lượt nhảy ra ngoài, duỗi những cánh tay thối rữa về phía tôi.

Tôi đứng yên nhìn chúng, ánh mắt lạnh lùng, cao giọng nói: "Đến đi! Ta không sợ các ngươi!"

Lũ thây ma lao vào, cắn xé da thịt tôi. Cơn đau dữ dội ập đến, nhưng tôi vẫn đứng như tượng đá, từ từ nhắm mắt lại.

Đây chỉ là một giấc mơ, không có gì đáng sợ. Chỉ cần tỉnh dậy, mọi thứ sẽ kết thúc.

Mọi thứ sẽ kết thúc.

Cơn đau đột nhiên biến mất, tiếng cắn xé cũng không còn. Tôi mở to mắt, thấy lũ thây ma đã biến mất không còn tăm tích.

Chu Nguyên Hạo vui mừng ôm lấy tôi: "Lâm Lâm, em đã làm được!"

Tôi lau nước mắt trên mặt, nói: "Đúng vậy, Nguyên Hạo, em đã làm được. Ngay trong khoảnh khắc đó, em đã hiểu ra chân lý của giấc mơ. Em chính là chủ nhân nơi này, mọi thứ ở đây đều dưới sự kiểm soát của em."

Vừa dứt lời, cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi. Không còn là quán trọ nhỏ ở Hokkaido nữa, mà là cửa tiệm vòng hoa ở trước nhà tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận