Cô Gái Địa Ngục

Chương 49: C49: Chuyến bay khủng bố

Edit: Frenalis

Cũng giống như khi hát, phần cuối cùng có một âm cuối kéo thật dài, thế nhưng hát được nửa chừng thì không khí trong phổi lại cạn kiệt. Tôi đành buông tay, ngã xuống đất thở hổn hển.

Điều kỳ lạ là mảnh gỗ đào thực sự chấn động dữ dội, sau đó oanh một tiếng, bắt đầu bốc cháy lên. Tôi nhanh chóng vào bếp lấy một chậu nước để dập lửa.

Không nghĩ tới vẽ bùa thất bại thế mà lại có hậu quả này, tôi phải cẩn thận một chút, đừng để xảy ra hoả hoạn. Tôi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lấy thêm một miếng gỗ đào khác để tiếp tục làm. Lần này tôi tích lũy tất cả linh khí trong người, đọc kỹ Phù Lục cẩn thận mấy lần rồi nhanh chóng vẽ xuống.

Lần này tốc độ nhanh hơn lần trước rất nhiều, tôi thả lỏng đầu óc, làm theo cảm xúc của chính mình, quá trình diễn ra rất suôn sẻ, khi vẽ xong nét bút cuối cùng, phù chú trên gỗ đào sáng lên rõ ràng. Mặc dù chỉ sáng lên không đến một giây, nhưng tôi biết mình đã thành công.

Tôi mừng thầm nhìn lá bùa gỗ trong tay, có thể nói đây là Phù Lục đầu tiên tôi tự tay hoàn thành. Tôi ngồi trên giường nghỉ ngơi một lát, khi tích lũy đủ linh khí, tôi bắt đầu vẽ lá thứ hai.

Lá bùa thứ hai cũng thành công.

Nhưng tôi nhận ra mình bị kiệt sức, xem ra tôi chỉ có thể vẽ nhiều nhất là ba lá bùa mỗi ngày. Tôi đem bùa gỗ cất kỹ, tính toán thời gian, đã đến lúc Chu Nguyên Hạo trở về.

Không biết từ khi nào tôi lại có chút mong chờ anh, nhưng bản thân tôi lại không chịu thừa nhận điều đó.

Màn đêm buông xuống, tôi đóng tất cả cửa sổ, quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang nằm trên giường. Còn không có mặc quần áo.

Tôi phải thừa nhận, dáng người của anh thực sự rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta phải ch ảy nước miếng. Anh bày ra bộ dạng này, không phải là đang dùng mỹ nam kế dụ hoặc tôi chứ?

Tôi sẽ không bị lừa đâu.

Nhưng là, thân thể tôi lại thành thật hơn, thời điểm tôi định thần lại thì tay đã chạm đến ngực anh. Anh cười ý vị thâm trường trên mặt: "Có vẻ như em rất hài lòng với thân hình của tôi."

Trên mặt tôi có chút không nhịn được, nghệt mặt ra nói: "Cũng không tệ lắm, một đêm bao nhiêu tiền?"

Anh lập tức kéo tôi ngã xuống giường, đến trước mặt tôi nói: "Em xem tôi là vịt sao?"

(Vịt: trai bao)


Tôi gan to ở trên người anh sờ loạn: "Với ngoại hình này của anh, nếu vào làm việc trong hộp đêm, đảm bảo anh sẽ trở thành Dạ Vương".

Anh cười: "Mấy ngày không gặp, gan cũng to hơn rồi. Được, tôi sẽ để cho em được mở mang kiến thức một chút, xem "Dạ Vương" lợi hại thế nào".


Chuyện xảy ra tiếp theo nói ra có chút xấu hổ. Tóm lại là điên loan đảo phượng, làm bậy làm bạ một trận.

Sau khi xong việc, tôi thấy linh khí đã bị tiêu hao được phục hồi trở lại.

Tôi mặc anh ngốc ở trên giường, vội vàng lấy hộp thẻ gỗ đào, lại vẽ thêm hai lá bùa, anh trầm mặc nhìn tôi, tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi vẽ thành công được hai lá bùa liên tiếp.

"Em bắt đầu học vẽ bùa từ khi nào?" anh hỏi tôi.

"Hôm nay." Tôi nói mà không ngẩng đầu lên.

Anh lập tức ngừng nói.

" Đáng tiếc tờ thứ nhất không thành công." Tôi còn nói.

Tôi cảm thấy ánh mắt anh nhìn tôi chuyển thành ước ao và ghen tị.

"Em muốn dùng thứ này để đối phó tôi à?" anh hỏi.

Tôi vui mừng: "Hữu dụng không?"

Anh híp mắt nguy hiểm: "Em có thể thử xem."

Tôi giật giật khóe miệng: "Nói một chút mà thôi."


Anh nhìn tôi ánh mắt ôn nhu, đột nhiên hỏi: "Em có muốn đi Châu Hàng không?"

Tôi kỳ quái nhìn anh: "Đi Châu Hàng làm gì?"

"Đi tìm Giang San San báo thù."

Trong lòng tôi lộp bộp một chút. Năm đó lúc thi đại học, Giang San San đã đánh tráo bức tranh của tôi, khiến tôi không đậu vào trường đại học yêu thích, còn cô ta lại dùng bức tranh của tôi để thi đậu vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia, hiện tại cô ta đã tốt nghiệp và trở thành trợ giảng cho học viện.

Tôi không thể nuốt trôi cơn tức này!

"Vừa vặn bảy ngày này tôi có thể ở cùng em." Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy vai tôi, "Tôi đã nói, ai làm tổn thương em, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó, nếu như muốn tôi động thủ, cô ta đã sớm thê thảm rồi, nhưng vẫn là tự em động thủ tốt hơn, nếu không cái gai này từ đầu đến cuối sẽ kẹt lại trong lòng em."

Trong lòng tôi có chút ấm áp, anh vậy mà cũng có đôi lúc ôn nhu tri kỷ như vậy.

"Cũng tốt." Tôi nói, "Dù sao thì tôi cũng muốn ra ngoài thư giãn một chút."

Lần này Chu Nguyên Hạo không để cho Trịnh thúc làm mà tự mình lên mạng đặt vé máy bay đi Châu Hàng vào sáng mai.

Vài tiếng sau, chúng tôi lên máy bay đi Châu Hàng.

Chu Nguyên Hạo không có hiện thân mà bám vào thẻ mộc có tên anh trên đó. Tôi ngồi gần cửa sổ, nhìn khung cảnh bên ngoài, nhắc đến đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay.

"Lần đầu tiên đi máy bay sao?" Người bên cạnh cười hỏi.

Tôi quay đầu lại thì thấy đó là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, dáng dấp rất ôn hòa, ăn mặc lịch sự và cư xử đúng mực, đúng kiểu đàn ông thành đạt.

Tôi lễ phép gật gật đầu, cũng không để ý tới nữa. Anh ta cũng không tự làm mình mất mặt, cũng không nói gì thêm.

"Xem ra tôi nên mua khoang hạng nhất." Chu Nguyên Hạo trong thẻ bài nói, "miễn cho có người không có mắt ngấp nghé đồ của tôi."


Tất nhiên chỉ có mình tôi mới nghe được những gì anh nói, tôi đảo mắt và phớt lờ đi.

Lúc này, một đôi vợ chồng trẻ ngồi trước mặt tôi nói: "Ông xã, em nghe nói trên máy bay này có xác chết".

"Sao lại có xác chết trên máy bay?"

"Thật đó, vừa rồi em đi vệ sinh, nghe tiếp viên hàng không nói là người chết là người giàu có, lúc đang mở cuộc họp ở Sơn Thành thì bị đột tử, gia đình anh ta đến đưa thi thể anh ta về, thi thể chứa trong quan tài, đặt ở khoang hành lý."

"Vừa nghĩ đến hành lý của chúng ta bị bỏ lại lâu như vậy với người chết khiến anh phát ốm."

"Ai, có biện pháp nào đâu, chúng ta còn có thể đem quan tài kia quăng đi sao? Thật là xui xẻo. Cái máy bay này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"

"Đừng có nói gở!"


Còn hơn hai tiếng nữa máy bay mới hạ cánh, tôi dự định nhắm mắt nghỉ ngơi một chút thì Chu Nguyên Hạo đột nhiên nói: "Máy bay này có chút kỳ quái."

Tôi lập tức tỉnh táo hẳn.

"Tôi cảm nhận được một cỗ âm khí." Chu Nguyên Hạo nói: "Em cẩn thận một chút."

Tôi không nói nên lời, ngay cả khi đang ở trên máy bay cũng gặp phải những sự việc linh dị, vận khí này của tôi có thể đi mua xổ số được rồi. Tôi dứt khoát mặc kệ, chỉ cần máy bay không rớt xuống, thì chuyện gì cũng không liên quan đến tôi.

Một lúc sau, người vợ phía trước đứng dậy đi vệ sinh, chỗ ngồi của tôi ở cuối cabin, khá gần nhà vệ sinh, người vợ vào rồi cũng không thấy ra.

Chồng cô ấy sốt ruột gõ cửa: "Hiểu Lệ, em xong chưa? Anh muốn đi vệ sinh".

Bên trong không có phản ứng.

Chồng cô ấy gõ cửa hồi lâu mới thấy có gì đó không ổn nên liền gọi tiếp viên, tiếp viên cũng gõ cửa một lúc, nghi cô ấy có thể đã bất tỉnh nên gọi tiếp viên nam đem chìa khoá đến mở cửa. Khi nhà vệ sinh được mở ra, nhưng bên trong lại không có ai.

"Sao có thể như vậy được?" người chồng nói, "Cô ấy nói rõ ràng là cô ấy đi vệ sinh mà."

"Anh đừng lo." Cô tiếp viên nói: "Chúng tôi sẽ giúp anh tìm cô ấy."


Tôi cũng rất nghi hoặc, vừa rồi tôi nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ đó đi vào nhà vệ sinh, lại không thấy cô ấy đi ra, chẳng lẽ cô ấy còn có thể bị bốc hơi sao?

Có điều, chuyện không liên quan đến tôi, tôi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.


Tiếp viên hàng không kia và người chồng đã tìm kiếm khắp nơi trên máy bay nhưng không tìm thấy người phụ nữ tên Hiểu Lệ.

Người chồng lo lắng: "Không phải vẫn còn khoang hạng nhất chưa tìm sao?"

Cô tiếp viên giải thích: "Thưa ông, khoang hạng nhất đã được đặt, vợ của ông sẽ không được vào."

"Tại sao không? Nói không chừng Hiểu Lệ đã bị bắt cóc. Các người không cho tôi đi tìm, có phải có vấn đề không?"

"Thưa ông, khách khoang hạng nhất sao có thể bắt cóc vợ ông? Ông bình tĩnh lại được không?"

Người chồng có vẻ rất yêu vợ, đẩy cô tiếp viên ra rồi chạy vài bước lên khoang hạng nhất.

"A!" Hắn hét lên và lăn xuống cầu thang, một người đàn ông cường tráng cao ít nhất 1,9 mét đang đứng ở đầu cầu thang, sắc mặt nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.

"Anh, anh dám đánh tôi à?" Người chồng đứng dậy từ dưới đất, ngoài mạnh trong yếu hô lên: " Người giàu có thì hay lắm sao? Người giàu thì có thể dung túng cho vệ sĩ giết người sao?"

Hóa ra người đàn ông cường tráng đó là vệ sĩ, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người chồng, người chồng chỉ dám nói vài lời gay gắt và không dám lao tới nữa, đành phải vừa chửi rủa vừa trở về chỗ ngồi.

Cô tiếp viên tận tình đến an ủi, nói với hắn rằng dù sao thì vợ hắn cũng không thể ra khỏi máy bay được, khi đến sân bay sẽ lại cẩn thận tìm kiếm.

Trong cabin lại khôi phục yên tĩnh, cô tiếp viên xinh đẹp đẩy một chiếc xe đẩy tới, ân cần hỏi mọi người có muốn uống gì không.

"Cho tôi một ly nước cam." Tôi nói.

Cô tiếp viên mỉm cười dịu dàng với tôi, lấy nước cam ra rót cho tôi một ly.

"A!" Cô tiếp viên đột nhiên hét lên, ném ly nước ra ngoài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận