Cô Gái Địa Ngục

Chương 393: Con gái của tôi

Không biết tại sao, cảm giác bất an, buồn bã, không nỡ lại trào dâng trong lòng tôi.

Đầu cầu bên kia, dưới hắc quang thạch, rốt cuộc có gì?

"Lâm Lâm?" Chu Nguyên Hạo đỡ lấy vai tôi, "Đi thôi."

Chúng tôi đi qua cây cầu trời, băng qua khe núi. Cuối khe núi là một vùng tối đen, trông giống như một hồ nước đen.

Nhưng đó đều là hắc quang thạch.

Tôi bước trên những tảng hắc quang thạch, mắt nhìn thẳng vào trung tâm, hắc quang thạch nhẵn nhụi phát ra một lớp huỳnh quang mờ nhạt.

Trong đầu tôi đột nhiên hiện lên những hình ảnh rời rạc đầy hỗn loạn: Kiếp trước, tôi một mình đến vùng hắc quang thạch này, ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đau đớn không chịu nổi. Tôi thống khổ thét lên, sắc mặt tái nhợt, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh, cảm thấy rất khó chịu, vô cùng vô cùng khổ sở.

Bên trong những hình ảnh đó, tôi thấy dưới thân mình tràn đầy máu tươi.

Chân tôi mềm nhũn suýt ngã quỵ, Chu Nguyên Hạo đỡ lấy tôi, cau mày nói: "Lâm Lâm, em có phải nhớ ra gì rồi không?"

Tôi nắm lấy vai anh, ngẩng đầu nhìn anh: "Xin lỗi."

Chu Nguyên Hạo cau mày chặt hơn: "Lâm Lâm, nói cho anh biết. Dưới hắc quang thạch rốt cuộc có gì?"

Tôi lại đi thêm một đoạn, đến giữa hồ hắc quang thạch, chỉ tay xuống đất, anh nhìn theo hướng tay tôi, đồng tử co lại, hai mắt không khỏi trợn to.

Dưới hắc quang thạch, một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say.

Anh đột ngột nắm lấy vai tôi: "Lâm Lâm, đứa bé là ai?"

Tim tôi đau nhói, nước mắt chảy dài trên má: "Nguyên Hạo, đáng lẽ chúng ta nên đầu thai cùng một năm, anh có biết tại sao em lại nhỏ hơn anh ba tuổi không?" Tôi nhìn đứa bé gái, "Bởi vì, năm đó em đã mang thai, em mang thai ba năm, ở đây sinh hạ con gái."

"Con gái?" Anh sững sờ hồi lâu không nói nên lời, "Là... của anh?"

Tôi bất mãn: "Anh nghĩ em còn có người đàn ông khác sao?"

Vẻ mặt anh tràn đầy mờ mịt, ánh mắt trống rỗng: "Anh lại có con gái?"

Tôi ngồi trên hắc quang thạch, nhẹ nhàng vuốt ve đứa bé bên dưới qua lớp đá. Đứa bé rất xinh đẹp, làn da mịn màng như ngọc, cánh tay nhỏ như củ sen, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn hôn lên má một cái.

"Lúc đó em phải đi đầu thai ở nhân gian, chắc chắn không thể mang theo con bé, vì vậy sau khi con bé chào đời, em đã đông cứng con bé dưới hắc quang thạch, chờ một ngày em trở lại."

Tôi thở dài bất lực: "Không ngờ, con gái của chúng ta lại là chìa khóa để giải quyết cuộc khủng hoảng giữa hai giới."

Chu Nguyên Hạo nắm chặt lấy vai tôi, kích động nói: "Lâm Lâm, nhanh lên, nhanh thả con gái chúng ta ra, anh đã không thể chờ để gặp con bé rồi. Thôi, để anh tự làm."

Anh triệu hồi ra Hắc Long Phá Thiên Kích, cầm lấy vũ khí đã giết biết bao nhiêu quỷ vật này, cẩn thận phá vỡ hắc quang thạch.

Động tác của anh rất cẩn thận, giống như đang vẽ tranh trên một quả óc chó. Hắc quang thạch từng chút một nứt ra, vết nứt lan đến trước mặt đứa bé, anh đưa tay ra, đứa bé như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay lên.

Anh ôm đứa bé vào lòng, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.

"Oa!" Vừa rời khỏi hắc quang thạch, đứa bé liền oa oa khóc lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.

"Đây là con gái của anh." Anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đứa bé, "Giống anh quá, em xem đôi mắt này, chiếc mũi này, quả thật cùng với anh một khuôn đúc mà ra."

Đầu tôi đầy vạch đen: "Con bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể nhìn ra giống hay không giống?"

Chu Nguyên Hạo lại tự nói một mình: "Con bé giống anh, sau này lớn lên nhất định là một tuyệt thế mỹ nhân."

Tôi không vui: "Chẳng lẽ giống em thì không phải là tuyệt thế mỹ nhân sao?"

Chu Nguyên Hạo đã vui đến mức không tìm thấy phương Bắc: "Vừa giống anh, vừa giống em, tương lai sẽ là đại mỹ nhân số một của hai giới."

Tôi đỡ trán, anh không phải đường đường là Quỷ Đế sao? Sao vừa nhìn thấy con gái liền biến thành ngốc nghếch vậy?

Chu Nguyên Hạo ôm đứa bé, cúi xuống kéo tôi dậy, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Lâm Lâm, cảm ơn em."

Trong nụ cười của tôi có chút hạnh phúc, lại có chút cay đắng.

"Lâm Lâm, sao con gái chúng ta cứ khóc mãi vậy?" Chu Nguyên Hạo có hơi lo lắng hỏi: "Có phải con bé bị bệnh không? Anh là hồn thể, có làm hại đến con bé không?"

"Yên tâm, thân thể của con bé rất mạnh mẽ, sẽ không bị bệnh đâu." Tôi bế đứa bé qua. "Con bé chỉ là đói thôi."

Chu Nguyên Hạo vội vàng nói: "Vậy em mau cho con bú đi."

Trán tôi nổi gân xanh: "Bây giờ em lấy đâu ra sữa! Anh tối qua vừa mới ăn xong anh quên rồi sao?"

Anh hơi xấu hổ, ho nhẹ hai tiếng: "Vậy bây giờ làm sao? Nên cho con bé ăn gì?"

"Trong phủ tướng quân của em có một ít ngọc dịch quỳnh tương, có thể cho con bé ăn."

Chúng tôi trở về phủ, tìm một chiếc bình ngọc từ trong tủ. Mở nắp ra, một mùi hương quyến rũ say lòng người lan toả.

Đứa bé hít hít mũi, khóc càng to hơn.

Tôi đổ ngọc dịch quỳnh tương trong bình vào miệng con bé, chỉ đổ vài giọt, con bé liền nở nụ cười mãn nguyện, phát ra tiếng cười khúc khích ngọt ngào.

Nhìn nụ cười đó, tôi cảm thấy như toàn bộ băng giá trên thế giới đều tan chảy bởi con bé, thế giới chỉ còn lại sự ấm áp và ánh nắng mặt trời.

Lòng Chu Nguyên Hạo mềm nhũn, bế đứa bé qua: "Anh cũng cho con bé ăn vài giọt."

Tôi lại liếc anh một cái: "Ngọc dịch quỳnh tương được làm từ nhụy hoa của một loài hoa quý hiếm ở tầng thứ chín Địa Ngục - Dạ Quang Bạch. Có thể bổ sung nguyên khí phục hồi cơ thể, nhưng chính vì dược hiệu quá tốt, tuyệt đối không thể ăn nhiều, nếu không sẽ nổ tung thân thể, huống chi là một đứa trẻ nhỏ như vậy."

Toàn bộ sự chú ý của Chu Nguyên Hạo đều đổ dồn vào con gái, anh đột nhiên kích động nói: "Lâm Lâm, em xem, con bé nắm lấy ngón tay anh rồi."

Tôi trợn mắt: "Trẻ con đều như vậy, theo bản năng nắm lấy đồ vật."

Anh hỏi tôi: "Em đã đặt tên cho con bé chưa?"

Tôi lắc đầu: "Lúc đó sau khi sinh con bé, em đã đi đầu thai, còn chưa kịp đặt tên."

Chu Nguyên Hạo sờ cằm nói: "Vậy gọi là Chu Hi đi, ánh nắng ban mai, Hi nhi của chúng ta chính là một tia sáng trong cuộc đời chúng ta."

Tôi tỏ vẻ không vui: "Tại sao phải họ Chu?"

Chu Nguyên Hạo cau mày: "Không họ Chu thì họ gì?"

"Đương nhiên là họ Khương." Tôi nói, "Nhà họ Khương của em, mỗi đời đều phải có một cô con gái họ Khương."

Sắc mặt Chu Nguyên Hạo sầm xuống: "Không được, con gái nhất định phải theo họ anh, những chuyện khác anh đều nghe em, chỉ có chuyện này là không được."

Sắc mặt tôi cũng xụ lại, tiến lên muốn giành lấy con gái: "Con bé là do em sinh ra, em muốn con bé họ gì thì con bé sẽ họ đó."

Anh giấu con gái ra sau lưng, đưa một tay ra ôm lấy eo tôi kéo vào lòng anh, ghé sát vào tai tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Ngoan nào, con gái lớn theo họ anh, con gái thứ hai theo họ em."

Tôi nhẹ nhàng đấm vào ngực anh một cái: "Vậy nếu đứa thứ hai là con trai thì sao?"

"Vậy chúng ta sẽ sinh đứa thứ ba, thứ tư." Anh mặt dày nói.

Tôi khịt mũi coi thường anh: "Ai thèm sinh nhiều con với anh chứ?"

"Em đã hứa với anh, sẽ sinh cho anh thật nhiều thật nhiều đứa con, để cho nhà họ Chu chúng ta mở rộng dòng dõi." Anh cười gian xảo với tôi, "Sao vậy? Quên rồi à? Vậy anh sẽ lập tức làm cho em nhớ lại."

"Đừng có làm loạn." Tôi đẩy anh một cái, "Con gái còn ở đây mà."

"Dù sao con bé còn nhỏ, cũng không nhìn thấy."

Tôi không nhịn được lại liếc anh một cái: "Vậy nếu con bé có thiên phú dị bẩm thì sao?"

"Vậy chúng ta sẽ bịt mắt con bé lại bằng vải đen".

"Đừng có đùa nữa." Tôi nói, "Bây giờ em là người phàm, không nên ở lại Địa Ngục lâu, trước tiên hãy đưa con gái về nhân gian đã."

Chu Nguyên Hạo cười rạng rỡ: "Được."

Chúng tôi rời khỏi phủ tướng quân, cánh cổng đá từ từ đóng lại sau lưng tôi. Đối với người khác, cánh cổng này nặng hàng ngàn cân, chỉ cần tôi không có ở đây, không ai có thể xông vào được.

Tư Đồ Tường vẫn đang đợi ở ngoài cổng phủ, anh ta nhìn đứa bé trong lòng tôi, lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tướng quân, đứa bé này là..."

Chưa kịp để tôi nói, Chu Nguyên Hạo đã đắc ý mở miệng: "Là con gái của tôi và Lâm Lâm."

"Cái gì?" Tư Đồ Tường kinh ngạc đến mức không nói nên lời, dường như không thể hiểu nổi, chúng tôi chỉ mới vào trong vài tiếng đồng hồ, sao lại có thêm một đứa con gái.

Tôi nghiêm túc nói: "Tư Đồ, sự yên bình của Địa Ngục, giao cho anh."

"Ngài cứ yên tâm." Tư Đồ Tường nói, "Chỉ cần tôi còn một hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ Địa Ngục."

Tôi đặt tay lên vai anh ta, trịnh trọng nói: "Cảm ơn anh, Tư Đồ."

"Đây vốn là trách nhiệm của tôi."

Anh ta và một nhóm tướng lĩnh tiễn tôi ra khỏi doanh trại. Khi tôi đi được vài bước, anh ta đột nhiên gọi: "Tướng quân, bảo trọng!"

Nhóm tướng lĩnh Trấn Ngục Quân đồng loạt chắp tay: "Tướng quân, bảo trọng!"

Ngực tôi nóng lên, máu toàn thân sôi sục: "Các người cũng bảo trọng!"

"Thuộc hạ của em quả thật từng người đều trung thành tận tâm." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi cười nói: "Đó là đương nhiên, còn anh, thuộc hạ đều phản rồi, đi theo Dĩnh Sơ hết."

Chu Nguyên Hạo lại không hề tức giận, chỉ nói: "Những kẻ tu luyện như bọn anh đều tôn sùng sức mạnh, thế giới của quỷ vật là thế giới của kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, tương lai khi anh trở về Địa Ngục, bọn họ tự nhiên sẽ quay lại dưới trướng của anh thôi."

Anh dừng lại một chút, nói tiếp: "Còn những thuộc hạ của em, chẳng qua cũng chỉ là những quân cờ trong tay Thiên Đạo mà thôi."

Nghe vậy, tôi cười khổ một tiếng: "Ai trong chúng ta không phải là quân cờ trong tay Thiên Đạo chứ?"

"Cho dù là quân cờ, em cũng là quân cờ được Thiên Đạo yêu thích nhất." Chu Nguyên Hạo cười nói, "Năm đó trong Địa Ngục đã có tin đồn, em rất có thể là con gái riêng của Thiên Đạo."

Vạch đen trên đầu tôi càng nhiều hơn.

"Lời như vậy anh cũng tin?"

"Trước đây vốn không tin, bây giờ tin rồi."

Tôi tiếp tục đảo mắt.

Thực ra, tôi cũng không biết lai lịch của mình, từ khi tôi có ký ức thì đã là Phi Viêm tướng quân của Địa Ngục. Kiếp trước của tôi đến từ đâu, có từng có cha mẹ hay không đều là một bí ẩn.

Chúng tôi quay trở lại biệt thự, Tiểu Hi ngủ rất ngon, dường như con bé rất thích nhân gian, hít thở không khí nhân gian, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại nở một nụ cười nhàn nhạt.

Lòng tôi như bị tan chảy, hôn lên trán con bé một cái, thấp giọng nói: "Tiểu Hi, xin lỗi con, hơn hai mươi năm qua mẹ lại quên mất con, con yên tâm, bây giờ mẹ sẽ bù đắp cho con."

Mẹ! Không ngờ tôi mới hai mươi ba tuổi đã làm mẹ rồi, lại còn là con gái để lại từ kiếp trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận