Cô Gái Địa Ngục

Chương 139: Mở ra cổng Địa Ngục

Edit: Frenalis

   Tôi cúp điện thoại, nhìn về phía đối diện khu chăm sóc đặc biệt cháy thành than, những kẻ giết người tàn ác và đáng sợ nhất từng bị giam giữ trong khu nhà đó. Những con quỷ trong khu điều trị bình thường đã mạnh mẽ như thế, huống chi là những con quỷ trong khu chăm sóc đặc biệt.

Tôi nắm chặt tay, dù có đáng sợ đến đâu tôi cũng sẽ thử.

Tôi nhanh chóng bước ra khỏi khu điều trị chung, dọc đường giết chết thêm một vài ác quỷ ghê rợn, rồi đến trước khu chăm sóc đặc biệt, có vài tiếng kêu yếu ớt trầm thấp ẩn ẩn phát ra từ hành lang tối tăm, khiến người dựng tóc gáy.

Tôi cắn chặt răng, khẩn trương đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

"Đang, dang, dang." Tiếng đánh thanh thuý có tiết tấu vang lên, khiến tim tôi run theo. Tôi cẩn thận từng bước đi tới, nhìn thấy một nữ bệnh nhân trong một gian phòng bệnh với mái tóc rối bù, tay cầm cái búa cùng vô số cây đinh, đang đóng đinh một nam y tá dính trên tường.

Đây là Lệ Quỷ trung cấp.

Tôi che miệng lại, nhẹ nhàng bước đi, thận trọng tiếp tục đi về phía trước, mỗi một gian phòng đều có một con Lệ Quỷ, từ cấp thấp cho đến cấp cao, bọn chúng đều đang tập trung thực hiện hành vi tàn bạo cuối cùng trước khi chết, có vẻ rất thích thú.

Tôi không làm kinh động bọn chúng, mặc dù Kim Giáp tướng quân rất lợi hại, nhưng bị nhiều Lệ Quỷ truy đuổi cùng lúc sẽ gây ra hậu quả khó lường.

Cũng may bọn chúng cũng không phát hiện ra tôi nên tôi lặng lẽ đi lên tầng 3. Tôi nhìn cuốn sổ thông tin lấy từ phòng trực ban của bác sĩ Bạch Dương ra, trong đó có những thông tin cơ bản về tất cả bệnh nhân.

Phòng 308 từng giam giữ một người đàn ông trung niên tên Vương Bình, cái tên rất bình thường, khuôn mặt cũng rất bình thường, nhưng hắn có một cái tên khác, khiến nhiều trẻ con khi nghe đến ngay cả khóc cũng không dám.

Hắn được xưng là Nhân Đồ Tử.

Từ cái tên có thể thấy trên tay hắn đã vấy máu biết bao nhiêu người, nghe nói hắn thích giết những phụ nữ trẻ, đặc biệt là những thiếu nữ xinh đẹp, bởi vì khi còn ở tuổi thiếu niên, hắn từng bị một người phụ nữ chơi đùa.

Nghề nghiệp của hắn là một diễn viên lồng tiếng, nên giỏi nhất là bắt chước giọng nói của người khác, thậm chí bắt chước y như người thật.

Tôi càng lúc càng khẩn trương, trước mắt chính là gian phòng 308, phòng có một ô cửa sổ nhưng tấm kính đã mất từ lâu, tôi lén cúi đầu định nhìn vào trong thì chợt có một bàn tay duỗi ra từ phía sau, hung bạo bịt mũi miệng tôi.

Tôi hoảng hốt, Kim Giáp tướng quân cũng đã bay ra, đậu vào phía sau cái gáy của người nọ, lại nghe thấy hắn hạ giọng nói nhỏ: "Đừng kêu, Khương Lâm, là tôi đây."

Tôi quay lại thì thấy đó là Đông Phương Lôi.

Anh ta kéo tôi sang phòng bệnh bên cạnh, trong phòng không có ai.

"Khương Lâm, người vừa gọi cô là Vương Bình, hắn là đồ tể, hắn bắt chước giọng nói của tôi để lừa cô, chỉ để giết cô thôi." Đông Phương Lôi nắm lấy vai tôi nói: "Cũng may là hắn không biết tôi trốn ở chỗ này, thực lực của hắn rất mạnh, cô không nên đi vào."

Tôi gật đầu sốt ruột hỏi: "Sao anh lại ở đây? Kiều Hiên đâu?"

Đông Phương Lôi nhíu mày nói: "tôi bị Lệ Quỷ truy sát, chạy trốn đến đây. Quỷ trong phòng này đã bị tôi giết chết, rất an toàn, cô yên tâm. Về phần Kiều Hiên, tôi cũng không biết anh ta đang ở đâu, chúng tôi bị thất lạc."

Tôi cẩn thận nhìn ra bên ngoài một chút: "Anh vừa rồi ở đây giết quỷ, không làm kinh động những con quỷ ở phòng khác sao?"

"Tôi rất cẩn thận." Đông Phương Lôi trầm giọng nói.

Tôi bước đến gần anh ta, thấp giọng hỏi: "Anh có thấy An Kiến Quốc không?"

Đông Phương Lôi nghe đến cái tên này, thân thể run lên, khẩn trương nhìn chung quanh: "An Kiến Quốc đáng sợ quá, tốt nhất chúng ta cầu nguyện đừng nhìn thấy hắn."

Tôi gật đầu nói: "Tên An Kiến Quốc đó rất có thể bị quỷ Địa Ngục nhập vào người. Tôi có cách đuổi nó về Địa Ngục."

Đông Phương Lôi vui mừng: "Biện pháp gì?"

Tôi móc ngón tay ra hiệu cho anh ta lại gần, anh ta đi đến bên cạnh tôi, tôi ghé vào lỗ tai anh ta thấp giọng nói: "Biện pháp này chính là..."

Tôi hé miệng, Kim Giáp tướng quân chợt bay ra, chui vào lỗ tai hắn.

"A!" Hắn kinh hô một tiếng, che lấy lỗ tai mình, không dám tin nhìn tôi chằm chằm: "Khương Lâm, cô làm gì vậy, cô điên rồi sao?"

Tôi dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm hắn, nói: "Làm sao anh biết con quỷ sát vách khi còn sống gọi là Vương Bình?"

Đông Phương Lôi mở to hai mắt nhìn, tôi nói tiếp: "Theo tôi được biết, toàn bộ thông tin của những bệnh nhân này đều đã bị thiêu hủy khi trại tâm thần bị cháy. Ngoại trừ thông tin của An Kiến Quốc lưu lại trong hồ sơ cảnh sát, còn thân phận những người khác đều không thể xác nhận. Chúng ta chỉ có thể đếm số lượng thi thể để xác định xem họ có chết hết hay không. Nhưng anh có thể chính xác nói ra tên con quỷ ở phòng bên cạnh, chỉ có một khả năng."

Tôi dừng một chút, lấy điện thoại di động ra, trên điện thoại chụp được tất cả hồ sơ bệnh án cùng tư liệu cá nhân của các bệnh nhân: "Bệnh nhân phòng 307 tên là Quách Đồng, là thợ hoá trang cho phim ảnh. Kỹ năng hoá trang của hắn rất tốt. Mục tiêu của hắn là các diễn viên quần chúng. Từng nhiều lần lừa gạt một số diễn viên quần chúng đến những nơi vắng vẻ xa xôi, đầu tiên là xâm phạm họ, sau đó tàn nhẫn giết chết."

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: "Tôi nói đúng không, Quách Đồng"?

Lúc này trên mặt Đông Phương Lôi lộ ra vẻ thống khổ cực độ, Kim Giáp tướng quân điên cuồng hấp thu oán khí trong cơ thể hắn, cơ mặt nhanh chóng tăng vọt, ngũ quan cũng thay đổi, biến thành một người đàn ông trung niên bình thường.

Hắn giãy dụa và cố gắng lao về phía tôi, nhưng tôi đã sử dụng kỹ năng mới khiến hắn bất động, sau đó kéo hắn về phía trước, rồi dùng kiếm gỗ đào đâm vào ngực hắn ta.

Linh hồn của hắn bắt đầu bốc cháy từ nơi thanh kiếm đâm vào, sau đó hoàn toàn hóa thành tro bụi, lơ lửng trong không trung rồi biến mất.

Kim Giáp tướng quân lại về tay tôi, dường như ăn rất no, lười biếng lộ bụng.

Tôi để nó trở lại cơ thể mình rồi lại đến phòng 308, cửa mở ra, Đông Phương Lôi lo lắng nói: "Khương Lâm, cuối cùng thì cô cũng đến rồi, mau vào đi."


Tôi bước vào phòng, quả nhiên Kiều Hiên cũng ở đó, anh ta bất mãn liếc nhìn tôi: "Sao lâu vậy mới đến?"

Tôi phớt lờ anh ta: "Con quỷ trong phòng này đâu rồi?"

Kiều Hiên nói: "Có tôi ở đây, liệu hắn còn sống được ư?"

Tôi trợn mắt nhìn trời, anh có năng lực như vậy, sao không lên trời đứng cạnh mặt trời luôn đi?

"Anh đã tìm thấy manh mối gì rồi?" Tôi hỏi.

Lấy tính cách của Kiều Hiên tự nhiên sẽ không có khả năng giải thích, Đông Phương Lôi nhặt từ dưới đất lên vài viên sỏi nhỏ li ti, tất cả đều có màu đỏ trong suốt, có chút giống với viên đường đỏ.

"Đây là cái gì thế?" tôi hỏi.

"Đây là lửa Địa Ngục kết tinh sau khi đốt." Đông Phương Lôi nói: "Nhìn hình dáng của những tinh thể này, hẳn là vừa mới đông cứng lại gần đây. Trước khi chúng tôi đến, có người đã từng vào phòng cấp cứu và phóng lửa Địa Ngục ở đây.

Thấy tôi còn ngơ ngác, anh ta giải thích tiếp: "Muốn phóng lửa Địa Ngục thì ít nhất phải tu vi cấp tứ phẩm, mà lửa Địa Ngục là vũ khí hữu dụng nhất để chống lại quỷ Địa Ngục."

Tôi lập tức hiểu ra, sắc mặt trở nên khó coi: "Ý anh là, trước chúng ta, có một người cấp tứ phẩm đánh nhau với An Kiến Quốc ở đây?"

Đông Phương Lôi và Kiều Hiên liếc mắt nhìn nhau nói: "Chúng tôi nghi ngờ An Kiến Quốc đã bị người đó khống chế. Mọi việc xảy ra hôm nay đều do người đó ở phía sau điều khiển."

Tôi hốt hoảng lo ngại, An Kiến Quốc cường đại như vậy, mà lại bị người khác khống chế trở thành quỷ hầu, thực lực của người này đáng sợ đến mức nào?

Tôi ổn định tâm trí, nói: "Mục đích của hắn là gì? Chỉ để giết chúng ta - những người thực lực thấp vô danh tiểu tốt?"

"Cô thực lực thấp kém, không phải tôi." Kiều Hiên lạnh lùng nói.

Tôi xụ mặt, đây là lúc để so đo điều này ư?

"Dù mục đích của hắn là gì, chúng ta cũng phải đem con quỷ trong người An Kiến Quốc trả về Địa Ngục." Tôi nói: "Đây là cơ hội sống sót duy nhất của chúng ta."

Đông Phương Lôi kinh ngạc nhìn tôi: "Cô muốn làm gì?"

Tôi trầm mặc chỉ chốc lát, rồi nói: "Tôi muốn mở cánh cổng Địa Ngục."

Đông Phương Lôi và Kiều Hiên đều sửng sốt: "Cô có biết mình đang nói cái gì không?"

Tôi hít một hơi thật sâu, kéo chiếc ghế gãy một chân ngồi xuống nói: "Các anh chỉ cần đi thu hút An Kiến Quốc, việc còn lại giao cho tôi".

Đông Phương Lôi lo lắng nói: "Cô có biết mở ra cánh cổng Địa Ngục sẽ có hậu quả gì không?"

Tôi cười khổ: "Chúng ta còn có lựa chọn nào khác sao?"

Đông Phương Lôi còn muốn nói thêm gì nữa, Kiều Hiên đột nhiên đè vai anh ta lại, nói: "Khương Lâm nói đúng, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta, anh phải tin cô ấy."

Đông Phương Lôi im lặng, nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng cúi đầu thật sâu: "Bảo trọng."

Cả hai ra khỏi phòng, nhiệm vụ của họ là tìm An Kiến Quốc và dẫn dụ hắn tới đây.

Tôi lấy trong ba lô ra một cuốn sách nhỏ, đó là cuốn sách bà nội để lại, trong đó có hướng dẫn chi tiết cách mở Địa Ngục Chi Môn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận