Cô Gái Địa Ngục

Chương 267: Khúc Gia Kỳ đào hôn

Edit: Frenalis

Vật trang trí bằng ngọc bích khắc hình hoa Nhất Chi Lan, tinh xảo đến từng chi tiết, một nhánh hoa dài vươn khỏi chậu, chân thật đến mức khó phân biệt thật giả, như thể một đóa lan đang đung đưa yểu điệu trong gió nhẹ.

Ông nội Chu vô cùng thích thú, gật đầu: "Tốt, vật trang trí này rất đẹp, Lý, mang đi trưng bày."

"Vâng." Dì Lý vội vàng nhận lấy, đặt ở vị trí dễ thấy nhất.

Tôi lạnh lùng nhìn từng món quà được mang lên, tất cả đều là bảo vật vô giá, bất kỳ món nào cũng có thể bán đấu giá hơn trăm triệu.

Theo lẽ thường, hai vợ chồng chỉ cần tặng một món quà, nhưng tôi vẫn chưa kết hôn với Chu Nguyên Hạo, lại là lần đầu ra mắt, đương nhiên phải có quà riêng.

Đến lượt tôi và Chu Nguyên Hạo quỳ lạy, tôi cảm nhận được nhiều ánh mắt không thiện chí, dường như đang chờ xem trò cười của tôi.

Tôi ngẩng cao đầu, trên mặt mang vài phần đắc ý, đợi lát nữa xem các người còn cười được không.

Chu Nguyên Hạo nhận lì xì, tặng một bức tranh chữ, là của Triệu Mạnh Phủ, ông nội Chu cười tươi rói, vội vàng bảo dì Lý treo ở vị trí bắt mắt nhất.

Đến lượt tôi, tôi mỉm cười lấy từ trong túi xách ra một con ngựa sứ: "Ông nội, chúc ông năm mới vui vẻ."

Ông nội Chu nhận lấy, sắc mặt hơi nghiêm nghị, cẩn thận xem xét.

Chu Vân Lam liếc nhìn: "Cái gì đây, hóa ra là con ngựa sứ mua ở sạp hàng nào đó. Cái thứ này chắc chỉ đáng một hai trăm."

Chồng bà ta kéo bà ta lại: "Đừng nói nữa."

Chu Vân Lam trừng mắt: "Buông ra!"

Thím Hai - nữ tổng giám đốc mạnh mẽ khẽ nheo mắt, ánh mắt có chút thích thú.

Ông nội Chu xem xét hồi lâu, đột nhiên nói: "Tiểu Lâm, thứ này quá quý giá, ông có chút ngại."

Tôi cười: "Ông nội, con không hiểu gì về đồ cổ, thứ này để ở chỗ con cũng lãng phí, không bằng tặng ông thưởng thức, để nó gặp được người biết trân trọng, dù sao cũng tốt hơn là để con giữ."

Ông nội Chu mỉm cười: "Được, nếu con đã nói vậy, ông không thể không nể mặt, thứ này ông xin nhận."

Chu Vân Lam nhíu mày: "Ba, như vậy không công bằng."

Ông nội Chu nhìn bà ta: "Ồ? Lam Lam thấy không công bằng? Con nói xem, không công bằng chỗ nào?"

"Chúng con tặng ba đều là bảo vật vô giá." Chu Vân Lam nói, "Ba chỉ khen hai câu, mà con bé này tặng thứ đồ chơi không biết là gì, ba lại coi trọng như vậy."

Ông nội Chu cười lớn, giơ con ngựa sứ lên: "con biết đây là gì không?"

"Không phải chỉ là con ngựa sứ thôi sao?" Chu Vân Lam ấm ức nói.

Ông nội Chu nhìn mọi người: "Mọi người nói xem, đây là gì?"

Mọi người im lặng, chỉ có thím Hai bước tới, mỉm cười lên tiếng: "Ba, đây là một con ngựa gốm màu thời Đường."

Nghe đến bốn chữ "gốm màu thời Đường", mọi người đều giật mình. Một con ngựa sứ nhìn qua bình thường, hóa ra lại là gốm màu thời Đường nổi tiếng?

Chu Vân Lam đỏ mặt, cảm thấy như bị tát một cái đau điếng. Bà ta nghiến răng nói: "Ba, ba phải xem cho kỹ, bây giờ đồ giả rất tinh vi."

Sắc mặt Ông nội Chu trầm xuống: "Không nói gì khác, chỉ riêng linh khí dày đặc trong món đồ cổ này, cũng là vật đã hơn ngàn năm. Tuy ba già, nhưng không phải lão lú lẫn không thể không nhận ra."

Chu Vân Lam còn định nói gì đó, nhưng bị chồng và con gái ngăn lại.

"Ba, ba đừng chấp nhặt với cô ấy." Chồng Chu Vân Lam vội vàng giải thích.

Ông nội Chu hừ lạnh một tiếng, Chu Vân Lam trong lòng vẫn không phục, nhưng chỉ đành im lặng.

Ông nội Chu ôm con ngựa gốm thời Đường vào lòng, rõ ràng rất thích thú. Sau đó khi mở tiệc, ông còn bảo dì Lý bưng lấy nó đứng bên cạnh, có thể nói là cho tôi đủ mặt mũi.

Thấy ông nội Chu coi trọng chúng tôi như vậy, thái độ của người nhà họ Chu cũng thay đổi, có vài người trước đó lạnh nhạt với tôi, nay cũng chủ động đến bắt chuyện.

Thím Hai cũng đến trò chuyện với tôi một lúc, rồi đưa danh thiếp, nói nếu có chuyện gì, tôi có thể tìm bà ấy bất cứ lúc nào.

Ăn xong cơm tối, xem hết tiết mục cuối năm, rồi đến đón giao thừa. Chúng tôi thức đến hai ba giờ sáng mới về phòng. Chu Nguyên Hạo lại "vận động" như hổ đói, mãi đến gần sáng tôi mới ngủ được.

*******

Chiều hôm sau, tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tôi bắt máy, ngáp dài lên tiếng : "Ai vậy, sáng sớm thế này."

"Chị Tiểu Lâm, em là Khúc Gia Kỳ." Giọng nói hơi lo lắng vang lên từ trong loa.

Khúc Gia Kỳ là nữ đạo sĩ xuất thân từ Mao Sơn, mới mười bốn, mười lăm tuổi, tôi quen khi đối phó với kẻ ra tay giết hàng loạt các cô gái ở Sơn Thành. Cô bé có chút bản lĩnh, đã giúp tôi không ít việc, là một cô bé rất đáng yêu.

"Gia Kỳ, là em à." Tôi cười nói, "Sao thế, gọi điện chúc Tết chị à?"

"Chúc Tết gì chứ, em có chuyện cần chị giúp." Khúc Gia Kỳ nói.

"Chuyện gì?"

Khúc Gia Kỳ nói: "Em, em bị ép hôn."

"Cái gì?" Tôi kinh ngạc, "Em mới bao nhiêu tuổi mà đã bị ép hôn?"

"Còn không phải là ba nuôi em sao, ép em gả cho đại sư huynh." Khúc Gia Kỳ buồn bực nói.

"Đại sư huynh?" Tôi ngẩn ra, "Không phải Trương Hoành Thái đấy chứ?"

"A, sao chị biết?" Khúc Gia Kỳ ngạc nhiên hỏi.

Tôi nhăn mặt: "Chị biết đại sư huynh của em đấy, anh ta hơn hai mươi tuổi rồi mà lại muốn cưới một cô bé như em, không ngờ anh ta lại là loại người này."

"Thực ra đại sư huynh cũng không muốn cưới em, anh ấy thích người khác." Khúc Gia Kỳ nói, "Nhưng đây là mệnh lệnh của ba nuôi, anh ấy là người hiếu thuận, chắc chắn sẽ không cãi lời sư phụ mình ."

"Khoan đã." Tôi hỏi, "Chưởng môn Mao Sơn Trương đạo trưởng là ba nuôi của em sao?"

"Vâng ạ." Khúc Gia Kỳ nói, "Ba ruột em là sư đệ của ba nuôi, hai người rất thân thiết. Ba em hy sinh để cứu ba nuôi, mẹ em tái giá với người khác, ba nuôi nhận nuôi em, ông ấy đối xử với em rất tốt, coi em như con gái ruột."

Tôi im lặng một lát, rồi nói: "Coi em như con gái ruột mà lại để em lấy chồng sớm như vậy? Còn gả cho người em không thích?"

"Chị không hiểu, ông ấy muốn chúng em đính hôn trước, đợi em đủ hai mươi tuổi mới kết hôn."

Tôi thầm thương cảm cho Trương Hoành Thái, đính hôn với một cô bé, năm sáu năm sau mới có thể động phòng, đúng là số nhọ.

Tôi thăm dò hỏi: "Em... bỏ trốn rồi à?"

"Vâng, em bỏ trốn!" Khúc Gia Kỳ hùng hồn nói, "Mấy tháng trước đã chạy rồi, nhưng ba nuôi vẫn tìm được em, mấy hôm trước còn phái hai sư huynh đến Sơn Thành bắt em. Hừ, may mà em nhanh trí chạy đến thủ đô."

"Em không sợ họ đuổi đến thủ đô sao?" Tôi xoa xoa thái dương đang đau nhức.

"Họ đã đuổi theo rồi! Em nghe nói chị ở thủ đô nên chỉ có thể tìm chị giúp." Khúc Gia Kỳ đáng thương nói, "Chị Tiểu Lâm, chị nhất định sẽ giúp em, phải không?"

Tôi im lặng suy nghĩ.

"Em đang ở đâu, chúng ta gặp nhau rồi nói chuyện." Tôi đứng dậy mặc quần áo. Khúc Gia Kỳ cho tôi địa chỉ, tôi định nhờ Chu Nguyên Hạo đi cùng, nhưng thấy anh đang đánh cờ với ông nội, cả hai đều tập trung cao độ vào ván cờ.

Tôi không nỡ làm phiền anh, bèn ra ngoài gọi xe đến nhà trọ nhỏ mà Khúc Gia Kỳ nói.

Thủ đô có nhiều người nhập cư, nhà trọ nhỏ cũng rất nhiều. Tôi tìm đến căn phòng cô bé nói, mở cửa bước vào, Khúc Gia Kỳ lập tức nhảy dựng lên, mũi kiếm chĩa vào cổ tôi.

Tôi giật mình: "Gia Kỳ, bình tĩnh nào, em đâm một nhát là chị mất mạng đấy."

"Chị Tiểu Lâm!" Cô bé vội vàng buông kiếm lao tới ôm tôi, "Cuối cùng chị cũng đến, em một mình ở thủ đô cô độc lẻ loi, có chị, em có thể chiến đấu với thế lực đen tối đến cùng."

Tôi không biết nói gì hơn, thế lực đen tối mà cô bé nói, chẳng phải là ba nuôi của cô ấy sao? Nhưng ép con gái chưa đủ tuổi lấy chồng, gọi là thế lực đen tối cũng không sai.

"Bây giờ em tính sao?" Tôi hỏi.

"Chị Tiểu Lâm, chị có thể giúp em tìm chỗ ẩn náu không?" Cô bé nắm tay tôi, "Để em tránh gió một thời gian đã."

Tôi nhíu mày: "Gia Kỳ, trốn tránh mãi không phải là cách, hay em nói chuyện đàng hoàng với ba nuôi em đi?"

"Không được, ba nuôi em là người cố chấp, không nói lý lẽ được đâu." Cô bé nhìn tôi cầu khẩn, tôi lại là người mềm lòng, bị cô bé nhìn như vậy cũng hơi mủi lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận