Cô Gái Địa Ngục

Chương 105: C105: Chương 105

Lại là câu này, chẳng có gì mới mẻ, tôi lại dỏng tai xem thử những tên phú nhị đại này đều được đào tạo bài bản như thế nào mà câu cửa miệng đều giống nhau.

"Tôi không biết anh là ai, cũng không có hứng thú muốn biết, tôi chỉ biết anh chính là người tôi muốn đánh." Ôn Noãn lao tới mấy bước, nhảy lên, đá tên thiếu gia họ Chương một cước. Cú đá này mà đá tới chắc chắn rất nghiêm trọng, nó sẽ làm gãy sống mũi của hắn mất.

Đột nhiên có một bàn tay vươn ra nắm lấy mắt cá chân của Ôn Noãn, sắc mặt Ôn Noãn thay đổi, thân hình lộn một vòng trên không, giao thủ vài chiêu với người này, nhưng không chiếm được ưu thế, liền nhử mồi và lùi lại.

Đó là một người đàn ông mặc âu phục mang giày da, đeo kính râm, khoảng ba mươi tuổi, dáng người cao gầy, có lẽ ít nhất 1,9 mét.

Ôn Noãn lén nói với tôi: "Đây là cao thủ."

"Anh họ, anh cuối cùng cũng tới rồi." Thiếu gia họ Chương vội vàng trốn sau lưng người đàn ông đó, "Anh họ, mấy đứa con gái khốn kiếp này dám ở chỗ anh gây chuyện, trắng trợn không cho nhà họ Chương chúng ta mặt mũi, anh đừng bỏ qua cho bọn họ".

Người đàn ông cao gầy lạnh lùng liếc nhìn hắn, Chương Thiếu lập tức sợ hãi, một cái rắm cũng không dám thả.

Anh ta lại nhìn chúng tôi, tao nhã lịch sự nói: "Tôi là chủ câu lạc bộ giải trí này. Tôi họ Chương, tên một chữ Lê. Em trai tôi đã gây phiền phức cho ba người. Như vậy đi, để tỏ lời xin lỗi, những chi phí của các người đêm nay sẽ được miễn phí. Còn đây là thẻ vàng VIP, tặng cho các người, sau này đến đây vui chơi tất cả loại hình dịch vụ sẽ được giảm 20%.

Ôn Noãn nhìn tôi, tôi nói: "Em gái tôi chưa đầy mười bốn tuổi, bị lừa đến đây với ý đồ xấu. Chuyện này chúng ta giải quyết thế nào đây?"

Chương Lê sắc mặt tối sầm, nhìn về phía tên thiếu gia kia, hắn vội vàng kêu oan: "Anh họ, đây thật sự không phải ý của em, là bọn tiểu Vi tìm được, kêu em thử xem."

Chương Lê sắc mặt càng khó coi hơn: "Đem bọn tiểu Vi đưa đến đây."

Mấy vệ sĩ vạm vỡ đi theo phía sau anh ta nhanh chóng tóm lấy vài nam nữ thanh niên đưa đến. Nam nhìn qua thì giống công tử ăn chơi, nữ thì giống kẻ hư hỏng, quần áo mặc vừa đủ che đi ba điểm chính trên người, so với không mặc gì còn khiến người ta sôi máu hơn.


Bọn họ đều run lên vì sợ hãi, Chương Lê lạnh lùng hỏi: "Là chủ ý của ai?"

Bọn họ cúi đầu không nói lời nào, Chương Lê nói thêm: "Nếu không chịu nói, tôi cũng chỉ đành dùng chút ít thủ đoạn, đưa bọn họ đi hỏi, hỏi cho đến khi nào chịu khai thì thôi".

Những người đó sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Là tiểu Vi, là ý của tiểu Vi. Cô ta nói Chương thiếu chơi với đủ loại phụ nữ rồi, không bằng tìm trẻ vị thành niên cho hắn chơi thử, hắn nhất định sẽ cao hứng."

Tiểu Vi sợ đến mức hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất.

Chương Lê sắc mặt lạnh như băng nói: "Dẫn đi, nên làm cái gì thì làm đi."

Tiểu Vi vừa bị xách xuống vừa khóc, Chương Lê áy náy nói: "Thật xin lỗi. Mặc dù chuyện này không phải là trách nhiệm của em họ tôi nhưng mà nó cũng không từ chối. Các người yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng phạt nó."

Vừa nói, anh ta vừa đổi một tấm thẻ khác: "Đây là thẻ vàng đen, có thể được chiết khấu đến 70%, còn có thể tận hưởng một số dịch vụ chất lượng cao mà thẻ bình thường không được hưởng."

Tôi ngoắc ngoắc môi, tiến lên tiếp nhận tấm thẻ, nói: "Anh đau lưng bao lâu rồi?"

Chương Lê sửng sốt, không thể tin được nhìn tôi, tôi cười nói: "Âm khí nhập vào người, cũng đã bảy tám ngày, lại cùng người khác đánh nhau, có thể đứng thẳng được hay không cũng là một vấn đề."

Chương Lê nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhún vai, tin hay không thì tùy, tôi thấy Chương tiên sinh này rất đàng hoàng và lễ phép nên mới mở miệng nhắc nhở, còn lại không liên quan đến tôi.

Ôn Noãn và tôi kéo cô bé Mao Sơn ra khỏi câu lạc bộ giải trí, tên thiếu gia họ Chương tức giận nói: "Anh họ, sao anh có thể để bọn họ đi? Nếu lời đồn ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người đến cậu lạc bộ Kim Long của chúng ta gây sự."

Chương Lê lạnh nhạt nhìn hắn: "Bắt đầu từ ngày mai, chú sẽ bị cấm túc ba tháng."


Tên thiếu gia giật mình: "Anh họ, tại sao vậy?"

"Chú còn dám hỏi tại sao?" Chương Lê tức giận nói: "Chơi phụ nữ mà còn dám chơi trẻ vị thành niên? Sao nhà họ Chương chúng ta lại có một tên khốn nạn như chú?"

Tên thiếu gia bị hắn mắng cúi đầu, nhưng trong mắt lại tràn đầy oán độc.

*********

Cô bé lên xe của tôi, tôi vừa lái xe vừa hỏi: "Tên em là gì?"

"Khúc Gia Kỳ", cô bé nói, "Em đói bụng, các chị có gì ăn không?"

Ôn Noãn đưa cho cô ấy một cái bánh mì kiểu Pháp, cô ấy ăn như hổ đói, còn li3m li3m ngón tay: "Ngon quá, em muốn ăn nữa."

Ôn Noãn đành phải đưa cho cô ấy một miếng nữa, tôi thấy lạ hỏi: "Em làm sao lại ra nông nỗi này?"

Khúc Gia Kỳ nuốt miếng bánh nói: "Đừng nhắc đến nữa, người bên ngoài tệ quá. Hôm qua ở nhà ga em gặp một người phụ nữ đang bế con nhỏ. Cô ta nói hai ngày rồi chưa được ăn gì nên em cho cô ta tiền, làm sao em biết được có hai người đàn ông thấy em đang nói chuyện với cô ta thừa cơ hội đến trộm đồ của em chứ."

Tôi nói: "Có lẽ người phụ nữ đó và hai người đàn ông là đồng bọn, họp thành một nhóm đi lừa đảo người ta. Sau đó thì sao? Đồ của em có bị lấy đi không?"

"Em làm sao có thể để người khác trộm đồ của mình được!", Khúc Gia Kỳ nói: "Em tức quá nên đánh họ một trận. Kết quả là bị cảnh sát bắt giữ, họ nói do em phòng vệ quá mức, bắt em bồi thường số tiền lớn cho mấy kẻ trộm kia, nơi đây còn có luật pháp hay không?"


Ôn Noãn cũng phẫn nộ nói: "Sao có thể như vậy được? Người cảnh sát này là ai? Anh ta vậy mà còn dám yêu cầu nạn nhân bồi thường cho tên trộm!"

Tôi hỏi: "Em đánh họ thành cái dạng gì rồi?"

Khúc Gia Kỳ nắm chặt tay nói: "Bọn khốn kiếp này ăn trộm tiền mồ hôi nước mắt của người ta, nên em đã đánh gãy tay chân của bọn chúng, để sau này chúng không bao giờ trộm được tiền của người ta nữa".

Tôi và Ôn Noãn há hốc mồm, hạ thủ cũng quá ác, nếu không phải cô ấy là trẻ vị thành niên, có lẽ đã bị giam giữ rồi.

"Sau đó thì sao?" Tôi lại hỏi.

Khúc Gia Kỳ kể: "Những cảnh sát kia quá xấu, còn muốn đưa em trở về nhà, em mới không quay về đâu, cho nên em đả thương một cảnh sát, rồi bỏ chạy".

Chúng tôi càng thêm cạn lời, hóa ra là tấn công cảnh sát, không bị truy nã là may lắm rồi.

"Em không có tiền, không có nơi nào để đi và cũng không biết phải làm gì. Cô gái tên Vi đó nói em xinh đẹp như vậy, có thể kiếm được nhiều tiền nếu theo cô ta đi đóng phim. Em ở nhà cũng có xem phim, luôn ao ước được giống như các diễn viên đó nên đã đồng ý. Ai biết họ đều là người xấu? Người ở bên ngoài thực sự rất xấu."

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói, tôi cảm thấy hơi đau đầu, không biết nên xử lý thế nào với cô bé bỏ nhà trốn đi này đây.

"Vì người bên ngoài quá tệ nên em về nhà đi." Tôi nói.

"Em không về." Khúc Gia Kỳ kích động nói: "Bọn họ muốn em lấy chồng, em mới mười bốn tuổi!"

Tôi càng bị đau đầu nặng hơn.

"A?" Khúc Gia Kỳ bỗng nhiên hít mũi một cái, tiến đến trước người tôi ngửi ngửi, nói: "Chị, trên người chị có mùi thuốc. Thơm quá, sao thơm như vậy."

Tôi ngạc nhiên, sao tôi không ngửi thấy mùi thuốc nào cả?


"Từ nhỏ mũi em đã rất nhạy cảm rồi." Khúc Gia Kỳ nói: "Trên người chị có đan dược đúng không?"

Tôi ngẩn người, chẳng lẽ là Nhất Nguyên Đan?

Về đến nhà, tôi lấy hộp ngọc ra cho Khúc Gia Kỳ xem, Khúc Gia Kỳ vừa mở ra, liền trợn tròn mắt: "Nhất Nguyên Đan, đúng là Nhất Nguyên Đan! Em từng nhìn qua trong sách cổ, chứ chưa nhìn thấy bên ngoài đâu. Sách cổ có ghi nếu ăn nó có thể tăng cường nội lực, chị, chị thật may mắn."

Đan dược này có công hiệu thật không?

"Cái này đã được lưu truyền từ xa xưa rồi. Chẳng phải nó đã quá hạn sử dụng rồi sao?" Tôi nói.

"Thuốc tiên được đóng gói trong hộp ngọc, bảo quản tốt, hẳn là không có vấn đề gì." Sắc mặt cô ấy trở nên nghiêm túc: "Chị, thứ này là vật quý, cũng gây nên tai hoạ, nếu truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người tới đây để cướp đoạt."

Tôi biến sắc: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Còn có thể làm gì nữa? Ăn nhanh lên." Khúc Gia Kỳ thản nhiên nói: "Nếu ăn được thì có thể thăng lên cấp hai."

Tôi có chút do dự, chẳng lẽ ăn những thứ này từ hàng trăm năm trước sẽ không bị tiêu chảy?

Nhưng ngẫm lại, thà bị tiêu chảy còn hơn bị người đuổi giết cướp đoạt, Ôn Noãn cũng kích động nói: "Cô Khương, chúng tôi sẽ bảo vệ cô, cô có thể yên tâm ăn đi."

Tôi nhìn hai cô gái đang nhìn tôi háo hức, sao tôi lại có cảm giác như mình là chuột bạch vậy?

Được rồi, tôi nghiến răng nhét viên thuốc hình tròn trắng trẻo vào miệng.

Đan dược vừa vào miệng liền tan chảy thành nước trôi xuống bụng, trong chớp mắt tôi cảm thấy dạ dày như muốn nổ tung, một dòng nước nóng chảy vào tứ chi, từng mạch máu, từng kinh mạch đều phảng phất như đang bị ngâm trong nước sôi.

Toàn thân tôi đỏ bừng như bị bỏng, nội tạng như bị đốt cháy, đau đến mức gần như ngất đi, không ngừng lăn lộn trên mặt đất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận