Cô Gái Địa Ngục

Chương 514: Cái chết của Hồng Đế

Thiên Đạo nhìn tôi, thản nhiên nói: "Ta đối với con, đã quá nhân từ rồi."

Tôi cứng họng.

"Ta đã cho con quá nhiều sự quan tâm, Lâm, con hưởng thụ vận may mà người khác vĩnh viễn cũng không thể hưởng thụ." Thiên Đạo nói, "Chẳng lẽ không ai nói sao? Con giống như con gái của ta, mà ta, lại quá nuông chiều con"

Tôi há miệng, nhưng không nói nên lời. Ngài nói đúng, tôi không thể phản bác.

"Lâm, lại đây." Ngài vẫy tay với tôi, tôi do dự một lúc, có chút lúng túng đi tới. Dáng người Thiên Đạo cao hơn tôi một chút, trông rất bình thường, không béo không gầy, không đẹp không xấu.

Ngài nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, đột nhiên cười: "Nhìn con, ta thật sự có một chút cảm giác làm cha."

Cơ mặt tôi khẽ co giật, trong lòng tôi, Thiên Đạo là cao không thể với tới, lại uy nghiêm thần thánh, bây giờ ngài lại nói ra những lời nhân tính hóa như vậy, khiến tôi có chút không thể chấp nhận được.

"Ta sắp biến mất rồi, sau này... bảo trọng." Ngài dang rộng hai tay, nhẹ nhàng ôm lấy tôi. Toàn thân tôi lập tức cứng đờ.

Ngài buông tôi ra, lùi lại một bước, thở dài một hơi: "Thật là dài đằng đẵng, cuối cùng cũng kết thúc rồi."

Lòng tôi chợt động, chẳng lẽ ngài cũng từng là người bình thường của thế giới này, bị Thiên Đạo đời trước chọn trúng, mới trở thành Thiên Đạo sao?

Nhưng không kịp để tôi suy nghĩ kỹ, một giọng nói nổ tung giữa không trung: "Chưa kết thúc đâu!"

Một bóng người đột ngột xé toạc không gian bước ra từ bóng tối, một luồng sáng đỏ xuyên qua cơ thể Thiên Đạo.

Thiên Đạo cúi đầu nhìn xuống, khẽ cười không thành tiếng: "Hồng Đế, bây giờ ngươi hài lòng chưa?"

Hồng Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiên Đạo, ánh mắt như rắn độc.

Cơ thể Thiên Đạo bắt đầu vỡ vụn, hóa thành vô số luồng sáng, từng chút từng chút tan biến vào hư không.

Tôi nhìn ngài chết đi, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, như thể trống rỗng một mảng lớn, không biết từ lúc nào, trong mắt lại có nước mắt.

"Hắn là kẻ thù của chúng ta." Hồng Đế nghiêm nghị nói, "Ngươi lại khóc vì hắn."

Tôi đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn hắn: "Anh đã báo thù rồi, bây giờ anh vui vẻ chưa?"

Không biết vì sao, câu nói này của tôi dường như khiến hắn càng tức giận hơn, trong mắt hắn lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Cái chết của hắn là do hắn tự hết vận, ta căn bản không có hưởng thụ được cảm giác vui sướng khi báo thù."

Tôi nghiến răng nói: "Vậy anh muốn thế nào?"

"Ta muốn hủy diệt tất cả những gì liên quan đến hắn." Hồng Đế hung ác nói. "Hắn không phải đã sắp xếp một người kế thừa sao? Vậy ta sẽ giết người kế thừa của hắn, hủy diệt thế giới này."

Tôi kinh hãi: "Anh điên rồi sao? Con bé là con gái của tôi!"

Hồng Đế cười lạnh: "Chỉ là một đứa con lai tạp chủng mà thôi, nó làm sao xứng làm con gái của ngươi, làm hậu duệ của tộc Quỷ Đổ chúng ta?"

Dứt lời, Hồng Đế quay người định đi. Tôi vội vàng xông lên nắm chặt lấy cánh tay hắn: "Hồng, anh... anh không thể vì tôi, buông bỏ thù hận sao? Kẻ thù của anh đều đã chết rồi."

"Vì ngươi?" Hắn hất tay tôi ra, tức giận nói, "Ngươi nhận kẻ thù làm cha nhiều năm như vậy, ngươi... ngươi đều đã rời bỏ ta, ngươi còn dám nói chuyện tình cảm với ta."

Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra điều gì đó, cúi đầu nhìn xuống bụng tôi.

Khoảnh khắc đó, trong mắt hắn tràn ngập sự tức giận, thù hận cùng... ghen tị.

"Ngươi... lại mang thai đứa con của tên quỷ ti tiện đó?" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói.

Cái gì?

Tôi cũng cúi đầu nhìn xuống bụng mình, nhẹ nhàng sờ sờ, tôi lại mang thai sao?

Hắn bóp cổ tôi, gầm lên: "Ta sẽ giết tên quỷ ti tiện đó, giết con gái của ngươi, còn có đứa bé trong bụng ngươi!"

Nói xong, hắn đánh một chưởng vào bụng tôi.

"Đừng!" Tôi hét lên, liều mạng bảo vệ bụng mình, "Hồng, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy!" Edit: FB Frenalis

"Ngươi là của ta." Giọng hắn khàn đặc, "Ngươi vĩnh viễn chỉ là của một mình ta."

Ánh mắt hắn đã điên cuồng, hắn không đùa, mà thật sự muốn giết con tôi.

Không. Tôi tuyệt đối không thể để hắn làm vậy!

Trong tay tôi đột nhiên xuất hiện Hồng Viêm Mộc được vót nhọn, đâm mạnh vào ngực hắn.

Tiếng máu thịt mơ hồ vang lên, hắn chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn thấy trên Hồng Viêm Mộc khắc một chữ "Triệt" của tộc Quỷ Đỏ.

"Thì ra... ngươi đều nhớ lại rồi." Máu tươi từ miệng hắn tuôn ra, sự tức giận và thù hận trong mắt hắn đều hóa thành sự tuyệt vọng vô tận: "Ngươi... vậy mà vẫn quyết định giết ta."

Lòng tôi đau đớn không thôi, nước mắt tuôn rơi: "Em vốn không muốn giết anh, nhưng anh lại muốn giết con của em. Em là một người mẹ, em phải bảo vệ con mình."

Hắn thở dài một hơi không thành tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve má tôi: "Lâm, em đã trưởng thành rồi, sau này ta không thể ở bên cạnh em nữa, em... hãy chăm sóc tốt cho bản thân mình."

Lòng tôi càng đau đớn hơn, khóc nức nở nói: "Triệt, anh là đồ khốn, tại sao sắp chết rồi, anh còn nói những lời như vậy? Anh cố ý muốn để em áy náy cả đời sao?"

Hồng Đế cười khổ, dang rộng hai tay ôm chặt tôi vào lòng: "Ta chỉ là không muốn em quên ta. Dù sao ta sống cả đời này, trải qua hàng ngàn hàng vạn năm, chỉ có em là người thân duy nhất."

Cơ thể Hồng Đế bắt đầu tan chảy, hóa thành một làn sương mù đỏ nhạt, nhẹ nhàng bao bọc lấy thân thể tôi, tôi ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, ký ức bị kéo về thời đại xa xôi, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở ngôi làng nhỏ đó, trên người anh đã có mùi hương ngọt ngào này.

"Em tên gì?" Anh nhẹ nhàng hỏi tôi.

"Em tên Lâm." Tôi ngẩng đầu nhìn anh, lúc đó anh thật cao lớn, thật tuấn tú, "Còn anh?"

"Ta?" Anh lại cười, đưa tay xoa đầu tôi, ghé sát tai tôi thì thầm: "Em nhất định phải nhớ tên của ta, ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết, ta tên Triệt."

"Triệt!" Tôi đưa tay ra, muốn nắm lấy anh nhưng lại không nắm được gì, vị đại ma đầu từng tung hoành một thời, giết người vô số này, cứ như vậy hoàn toàn tan biến không để lại gì cả.

Giống như một giấc mộng ảo.

Tôi như một hồn ma lang thang, chậm rãi bước ra ngoài, Chu Nguyên Hạo đợi ở cửa, khẽ hỏi: "Đã kết thúc rồi sao?"

"Đã kết thúc rồi." Tôi lao vào lòng anh khóc lớn, khóc đến trời đất mịt mù, nhật nguyệt không ánh sáng.

Chu Nguyên Hạo thở dài thật khẽ, ôm chặt lấy tôi, dịu dàng nói: "Lâm Lâm, em còn có anh."

Đúng vậy, tôi còn có anh, còn có đứa con nhỏ trong bụng tôi.

Tôi nắm lấy tay anh đặt lên bụng mình: "Nguyên Hạo, chúng ta còn có con."

Chu Nguyên Hạo ngẩn ra một lúc, sau đó mừng rỡ: "Con? Anh lại sắp có con rồi sao?"

Tôi gật đầu, anh phấn khích bế tôi lên, chúng tôi lại ôm chặt lấy nhau.

*****

Tám tháng sau, tôi bế con nằm trên giường đẩy của bệnh viện, được nữ hộ sinh đẩy ra.

"Chúc mừng, là một bé trai đáng yêu." Nữ hộ sinh nói.

Chu Nguyên Hạo lập tức tiến lên, nắm lấy tay tôi: "Em không sao chứ? Thằng bé này không làm khó em chứ."

Tôi liếc anh một cái: "Với bản lĩnh của em, nó không thể gây ra sóng gió gì lớn đâu." Tôi cúi đầu sờ mặt con, ánh mắt trở nên ấm áp dịu dàng: "Anh xem, nó giống anh quá."

Chu Nguyên Hạo nhận lấy đứa bé, sau đó lộ ra vẻ mặt chê bai: "Anh đẹp trai hơn nó nhiều."

"Hứ, anh làm gì có cửa so với con trai em?" Tôi nói, "Con trai chúng ta có nét của anh, nhưng ngũ quan giống em, đương nhiên là đẹp trai hơn anh rồi."

"Được rồi, được rồi, vợ nói gì thì là vậy." Chu Nguyên Hạo vui vẻ bế con trai, Mạc Phi Phàm vẫn luôn đứng chờ bên cạnh lại có vẻ mặt u sầu, nhìn thấy đứa bé này, anh ta sẽ nhớ đến Tiểu Hi.

Từ khi Tiểu Hi đi, anh ta vẫn luôn ủ rũ không có tinh thần.

Kim Giáp tướng quân bây giờ đã trưởng thành hơn nhiều, cũng hiểu chuyện hơn, chu đáo pha trà rót nước cho tôi.

Trong tám tháng này, thế giới đã thay đổi rất nhiều.

Hai giới hoàn toàn ổn định, không còn xuất hiện động thực vật dị biến nữa, nhưng linh khí lại nồng đậm hơn nhiều, những người có thể tu đạo cũng ngày càng nhiều, các đại môn phái đều bắt đầu phát triển nhanh chóng, phái Mao Sơn vừa mới tìm được gần mười đệ tử có thiên phú cực cao từ dân gian, với tư cách là chưởng môn, Trương Hoành Thái đặc biệt đắc ý, gặp chưởng môn phái Lao Sơn đều vênh váo, khiến chưởng môn phái Lao Sơn tức đến phát điên.

Đối với những động thực vật dị biến trước đó, nhà nước đã cử quân đội chuyên môn, cùng với các tu sĩ của các đại môn phái và gia tộc cùng nhau tiêu diệt, nhân gian dần dần khôi phục lại sự yên bình như xưa.

Tôi và Chu Nguyên Hạo cũng sống cuộc sống vợ chồng bình thường, điều duy nhất khiến tôi tiếc nuối và lo lắng, là hạt giống cây Sinh Mệnh của Tiểu Hi vẫn chưa nảy mầm.

Mặc dù con trai đã ra đời, lấp đầy vết thương trong lòng tôi, nhưng Tiểu Hi là không thể thay thế được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận