Cô Gái Địa Ngục

Chương 321: Ngươi nên trờ về địa ngục

Tôi đưa đầu qua bồn rửa rau, nhìn vào ống thoát nước đen như mực. Bất chợt, một con mắt đỏ ngầu xuất hiện, nhìn chằm chằm vào tôi.

Một bàn tay trắng bệch từ trong ống thoát nước thò ra, chụp lấy cổ tôi. Tôi cười lạnh một tiếng, bất ngờ mở Thiên Nhãn. Một tia ánh sáng vàng bắn thẳng vào bàn tay kia, khiến nó hét lên thảm thiết rồi biến mất.

Tôi tiếp tục làm xong bữa ăn và mang ra phòng khách: “Nếm thử xem, tuy không ngon bằng các người làm, nhưng cũng là tấm lòng.”

Khương Kha khen ngon liên tục, còn Chu Nguyên Hạo dù bất mãn cũng không nói gì thêm, cả bữa cơm ăn trong không khí hòa thuận.

Ai ngờ vừa ăn một nửa, đèn trên đầu bỗng tắt phụt, mắt tôi đen lại. Sớm biết trước nên giải quyết chúng trong bếp, không ngờ tha mạng cho chúng lại gặp phiền phức.

Tôi nói: “Tiểu Kha, đến gần chị.”

Tiểu Kha lập tức tiến đến bên tôi, ôm chặt lấy cánh tay tôi, tỏ vẻ rất sợ hãi. Tôi nghe được tiếng gì đó từ bốn phía bò lại gần. Tôi giơ tay, một tiếng “bang” vang lên, ngọn lửa bùng lên chiếu sáng toàn bộ phòng khách, tôi nhìn thấy vô số ma quỷ bò loạn trên mặt đất.

Sắc mặt tôi biến đổi, sao lại có nhiều ma quỷ như vậy? Nơi này chẳng lẽ là bãi tha ma?

“Kim Giáp tướng quân!” Tôi hét lên, Kim Giáp tướng quân từ cơ thể tôi bay ra, phân thành nhiều phân thân lao về phía những đám ma quỷ. Phân thân của Kim Giáp tướng quân như đàn kiến, nơi nào đi qua, đám quỷ đều bị gặm nhấm không còn một mảnh.

Ăn xong đám quỷ, Kim Giáp tướng quân lại bay trở về tay tôi, ánh vàng nhàn nhạt phát sáng. Tôi vừa mừng vừa sợ: “Ngươi muốn thăng cấp? Bây giờ phải làm thế nào?”

Kim Giáp tướng quân bay một vòng quanh tôi rồi chui vào đan điền, bắt đầu phun tơ kết kén, bao vây mình thành một viên trứng màu vàng, rồi lặng yên không động đậy.

Khương Kha tò mò hỏi: “Chị, những con côn trùng đó là gì?”

Tôi giới thiệu Kim Giáp tướng quân cho cậu, hứa rằng sau khi thăng cấp sẽ cho cậu một con làm sủng vật.

Bỗng nhiên, sắc mặt Chu Nguyên Hạo biến đổi. Anh cao giọng hô: “Lâm Lâm, cẩn thận.”

Tôi cảm giác có gì đó, kéo Khương Kha về phía sau, một nhánh cây xuyên qua ngực tôi. Máu tươi phun tung tóe bắn vào mặt Khương Kha. Cậu liếm một chút máu trên mặt, biểu tình hoảng hốt.

Tôi không chú ý đến động tác của cậu, đẩy cậu về phía Chu Nguyên Hạo: “Nguyên Hạo, chăm sóc tốt cho Tiểu Kha.”

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, một nhánh cây từ sau vườn vươn vào, là nhánh cây hòe tràn đầy quỷ khí, giống như rắn uốn lượn.

Đây là… Nhếp Thanh Quỷ, bám vào cây hòe mấy trăm năm!

Tôi ho khan hai tiếng, máu tươi từ trong miệng trào ra, Khương Kha thẳng tắp nhìn tôi, biểu cảm trong đáy mắt cậu dường như không rõ. Chu Nguyên Hạo nắm lấy cổ áo cậu, trừng mắt nói: “Nếu Lâm Lâm xảy ra chuyện, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Dứt lời, anh kéo cậu sang một bên, dùng roi Hắc Long Quang quất đứt dây đằng, ôm tôi vào phòng, nhẹ nhàng đặt xuống giường.

“Nguyên Hạo…” Tôi vừa lên tiếng máu lại trào ra, anh lập tức cho tôi nuốt viên đan dược chữa thương, cảm giác ngực nhanh chóng phục hồi. Chu Nguyên Hạo nhẹ nhàng sờ mặt tôi: “Đợi ở đây, anh đi báo thù cho em.”

Ánh mắt anh trở nên đáng sợ, trừng Khương Kha rồi dừng lại trên cây hòe ngoài vườn. Cây hòe giống như xà độc, uốn éo quấn quanh, lộ ra một khuôn mặt người.

Một người phụ nữ trần truồng, toàn thân tái nhợt, dây đằng quấn quanh, mở miệng nói: “Ta đã ngủ 300 năm, muốn ăn thịt người, muốn ăn…”

Cô ta nhìn Chu Nguyên Hạo: “Linh thể! Linh thể là thức ăn tuyệt nhất! Ta muốn ăn ngươi!”

Chu Nguyên Hạo chuyển động sát khí, hai mắt đỏ ngầu, áo khoác đen quay cuồng phấp phới, giống như ác ma từ Địa Ngục.

“Dám thương tổn Lâm Lâm của ta,” anh gằn từng chữ, “đều, phải, trả, giá.”

Tôi cảm thấy cơ thể nóng lên, dược lực chữa khỏi thân thể, máu dồn đến miệng vết thương, làm tôi tứ chi không còn sức lực.

“Tiểu Kha.” Tôi ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn mỹ, cậu cúi người ngồi cạnh tôi, nhẹ nhàng cầm tay tôi.

Lúc này, cậu có lực hấp dẫn khác thường, đạm nhiên cười, nụ cười tà mị hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày.

“Tiểu Kha?” Tôi ngạc nhiên, cậu cúi đầu nói: “Chị, đừng sợ, em ở đây.”

Cậu lại trở lại hình ảnh đáng yêu như con chó nhỏ, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

“Tiểu Kha, em không sao là tốt…” Tôi yên tâm lẩm bẩm. Khương Kha ôm tôi vào ngực, để đầu tôi dán mặt cậu: “Cảm ơn chị đã cứu em.”

“Chị đã nói sẽ bảo vệ em,” tôi nói, “dù chết cũng làm được.”

Cậu tươi cười nhu hòa, vành mắt đỏ lên, một giọt nước mắt rơi trên mặt tôi: “Chị, đừng làm vậy nữa, chị chết rồi, ai sẽ bảo vệ em?”

“Đúng, chị còn phải bảo vệ em.” Tôi lẩm bẩm, “Em là người thân duy nhất đáng để chị bảo vệ. Nhưng chị mệt quá, chị muốn ngủ…”

“Vậy ngủ đi, chị gái yêu quý của em” Hắn nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, khi tôi nhắm mắt lại, hắn lộ ra nụ cười lãnh đạm tà mị, “Bệ hạ vĩ đại của chúng ta sẽ sớm trở lại.”

Lời chưa dứt, Khương Kha bị bay ra, đập vào tường, Chu Nguyên Hạo cầm theo roi Hắc Long Quang nổi giận đi tới.

Anh hung hăng quất dây roi về phía Khương Kha. Khương Kha nâng tay, roi cuốn vào tay hắn. Chu Nguyên Hạo nheo mắt, nhìn thiếu niên ngày xưa giờ đã là Quỷ Đế cường đại.

Lúc này hai bên ngang sức, thậm chí Khương Kha còn mạnh hơn một bậc.

Hai người giằng co, ai cũng không làm gì được ai.

“Bệ hạ, ngài định giết ta sao?” Khương Kha cười nhạt, nhìn roi quấn trên tay mình, “Ta chết, chị sẽ rất thương tâm.”

Chu Nguyên Hạo tức giận nhìn thấu tâm tư Khương Kha: “Nhiếp Thanh Quỷ bám vào cây hòe là ngươi thả ra?”

Khương Kha cười: “Đúng vậy. Mấy trăm năm trước, một người chết oan bị chôn dưới gốc cây này, biến thành ác quỷ từng tàn sát hơn trăm người, sau đó bị một đạo sĩ phong ấn, ta tới đây giải phong ấn. Chị Lâm chọn nơi này cũng là ta dẫn đường. Bệ hạ, ngài xem, ta không hổ là người trung thành nhất của ngài, ngài từng khen ta tính toán không bỏ sót.”

“Câm miệng!” Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói, “Ngươi dám thương tổn cô ấy, sẽ phải trả giá đắt.”

Khương Kha nhìn anh: “Bệ hạ, chỉ có chị mới có thể làm ngài tức giận đến như vậy. Thật đáng ghen tị.”

Chu Nguyên Hạo ánh mắt sắc bén: “Dĩnh Sơ, ngươi nên trở về Địa Ngục".
Bạn cần đăng nhập để bình luận