Cô Gái Địa Ngục

Chương 402: Giết không còn một mảnh giáp

Anh ta đột ngột mở to hai mắt, nhảy dựng lên ngay lập tức: "Khương Lâm?" Anh ta chua chát nói, "Cuối cùng cô cũng nhớ đến tôi rồi sao?"

Tôi nói với giọng lo lắng: "Phi Phàm, hiện tại tôi đang ở tầng hầm thứ mười hai của tổng bộ Ban Điều Tra, tôi bị mắc kẹt ở đây, anh nhanh chóng liên lạc với Tống Tống, Tiểu Hi gặp nguy hiểm!"

Ngay khi nghe thấy Tiểu Hi gặp nguy hiểm, Phi Phàm lập tức nói: "Được, giao cho tôi, tôi sẽ bảo vệ cô bé."

Liên lạc ý thức của chúng tôi bỗng bị cắt đứt. Tôi quay đầu lại, thấy Vô Diện Quỷ đứng dậy, từ từ bước về phía tôi.

Quỷ khí thật dày đặc!

Tôi không khỏi lùi lại một bước, Vô Diện Quỷ nghiêng đầu nhìn tôi, tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười thân thiện: "Em gái nhỏ, em tên gì?"

Khuôn mặt của Vô Diện Quỷ nở ra như một bông hoa, để lộ những chiếc giác hút máu đáng sợ, một lực lượng mạnh mẽ cuốn tôi lên bay về phía khuôn mặt của nó.

*****

Dinh thự Chu gia.

Tống Tống đang chơi đùa với Tiểu Hi, Tiểu Hi đột nhiên dừng chơi, nắm lấy tay áo của cô ấy nói: "Dì Tống Tống, mẹ gặp nguy hiểm."

Tống Tống giật mình: "Tiểu Hi. Làm sao con biết?"

Tiểu Hi lắc đầu: "Tiểu Hi chỉ biết mẹ đang gặp nguy hiểm, dì Tống Tống, chúng ta hãy đi cứu mẹ."

Ngay lúc đó, điện thoại của Tống Tống đổ chuông. Cô ấy nhấc máy lên nghe, là Mạc Phi Phàm.

"Tống Tống, chạy nhanh lên! Rời khỏi Chu gia ngay lập tức, tìm một nơi an toàn để trốn." Mạc Phi Phàm hét lên trong điện thoại, "Khương Lâm bị mắc kẹt! Có người sắp đến giết các người!"

Tống Tống hoảng sợ, lập tức lấy ra Hấp Hồn Linh, dùng sức lay động, những quân lính Trấn Ngục mặc áo giáp đen xuất hiện trước mặt.

Những quân lính Trấn Ngục đồng loạt quay đầu lại, Lý Vân Cường bước lên một bước chắn trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, thanh âm như chuông vang lớn tiếng hỏi: "Người đến là ai?"

Một bóng người mảnh khảnh đứng trên cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, Dĩnh Sơ mặc áo choàng trắng, trên mặt mang theo nụ cười lạnh như băng: "Tử Huyên, ngươi thật là một nô bộc trung thành."

Tống Tống ôm Tiểu Hi vào lòng, cười lạnh: "Kẻ phản bội?"

"Kẻ phản bội?" Dĩnh Sơ sờ sờ cằm, "Ta thích danh hiệu này. Hiện tại ngươi ngoan ngoãn giao đứa bé gái đó cho ta, hay là để ta giết ngươi trước, rồi mới đoạt lấy nó từ trên thi thể của ngươi?"

Tống Tống tức giận nói: "Nằm mơ! Hôm nay dù ta có chết, cũng tuyệt đối sẽ không giao cô bé cho ngươi!"

"Vậy thì không còn cách nào khác." Vừa dứt lời, sau lưng hắn xuất hiện ba Quỷ Vương, trong nháy mắt toàn bộ dinh thự Chu gia từng trận âm phong nổi lên, quỷ khí âm u, ngay cả sắc trời cũng như tối sầm lại.

Lý Vân Cường mặt không cảm xúc, cao giọng nói: "các tướng sĩ Quân Trấn Ngục, bày trận. Tru quỷ!"

Mạc Phi Phàm ở nơi Sơn Thành xa xôi lo lắng như lửa đốt, anh ta cắn răng, nhảy lên lưng Tiểu Hắc: "Con chó thối, đưa tao đến một nơi, tao muốn lấy một thứ. Tìm được thứ đó thực lực của tao có thể tạm thời khôi phục, chúng ta có thể đi cứu Tiểu Hi."

Tiểu Hắc sủa hai tiếng, lao ra khỏi cửa với tốc độ nhanh đến không ngờ.

*****

Trong nhà giam dưới lòng đất, khi tôi sắp bị hút vào khuôn mặt hoa cúc, trong tay xuất hiện hoả kiếm Địa Ngục đâm mạnh vào giác hút của nó.

"Xẹt." Âm thanh máu thịt mơ hồ vang lên, tôi nhân cơ hội đạp lên người nó thoát khỏi lực hút, nhảy trở lại mặt đất.

Vô Diện Quỷ hoàn toàn bị tôi chọc giận, khuôn mặt hoa của nó đột nhiên phình to, giống như một bông hoa ăn thịt người khổng lồ mọc trên một khuôn mặt nhỏ bé.

Những cánh hoa giống như máu thịt bắt đầu nhảy múa, một lực hút khổng lồ lại một lần nữa khống chế tôi, tôi đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thoát ra được.

Khốn kiếp!

Tôi không tin, tôi đã sống hàng ngàn năm ở kiếp trước như vậy, mà không thể đối phó với một đứa nhóc như nó!

Tôi đặt tay lên Thiên Nhãn, nghiến chặt răng, trong lòng thầm hô: "Liệt Diễm Yển Nguyệt Đao, đến lúc ngươi ra sân rồi."

Thiên Nhãn của tôi nóng bừng như thể có ngọn lửa đang thiêu đốt, một tia sáng đỏ rực bị tôi kéo ra.

Tia sáng đó hóa thành một thanh đao hình bán nguyệt dài hai mét, trên thân đao có một ngọn lửa đang không ngừng lay động.

Tôi giơ đao lên, hét lớn một tiếng, chém mạnh xuống mặt Vô Diện Quỷ.

Nhát chém này như thể xé toạc hư không, Vô Diện Quỷ phát ra một tiếng kêu thảm thiết, cơ thể bị chém đứt làm đôi.

Hai nửa thân thể bắt đầu bị liệt diễm thiêu đốt, nó vẫn chưa chết hẳn, không ngừng giãy giụa, tôi bước nhanh tới, tiếp tục một đao chém vào khuôn mặt hoa cúc, nửa thân trên của nó lập tức yên tĩnh lại.

Vô Diện Quỷ, cũng chỉ đến thế mà thôi!

Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, tôi quay đầu lại, thấy cánh cửa kim loại từ từ mở ra, để lộ một khuôn mặt quen thuộc.

Sắc mặt tôi trầm xuống, một đao quét ngang ra kề vào cổ anh ta, anh ta giật mình. Vội vàng nói: "Em dâu, cẩn thận, là tôi."

"Chém chính là anh." Tôi tức giận nói, "Tại sao lại lừa tôi đến đây?"

Uông Lạc vội vàng nói: "Tôi cũng bị tên Thượng Quan lừa! Tên khốn đó lấy một viên đá giả lừa tôi, nói là tìm thấy bên cạnh cột trụ không gian ở Đông Bắc, trong viên đá đó có linh khí rất nồng đậm. Tôi còn tưởng là bảo vật gì đó."

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Tôi không thể tin anh."

Uông Lạc phẩy tay: "Tin hay không tùy em, trước tiên ra ngoài đã, có chuyện lớn rồi."

Tôi hơi nheo mắt lại, Uông Lạc nói: "Thượng Quan Vũ đã trốn thoát, trước khi đi hắn đã mở tất cả các cổng của nhà giam dưới lòng đất, những yêu ma quỷ quái đó đều trốn ra ngoài hết rồi."

"Cái gì?" Sắc mặt tôi thay đổi, những quỷ vật bị giam giữ trong tổng bộ của Ban Điều Tra đều là những kẻ hung ác tàn bạo.

Uông Lạc trầm mặt nói: "Cho nên, bây giờ cổng chính của trụ sở đã bị đóng hoàn toàn."

"Không được!" Tôi tức giận túm lấy cổ áo anh ta, "Mau thả tôi ra ngoài, tôi còn phải quay về cứu con gái tôi!"

Uông Lạc lắc đầu: "Bên ngoài là thủ đô của Hoa Hạ, nếu những quỷ vật dưới lòng đất chạy ra ngoài, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được, cho dù tất cả chúng ta đều chết ở đây, cũng tuyệt đối không thể mở cổng lớn."

Tôi đẩy mạnh anh ta ngã xuống đất, tức giận nói: "Tôi không quan tâm, cho dù cả thế giới bị hủy diệt, tôi cũng phải bảo vệ con gái tôi!"

"Em bình tĩnh lại! Đừng nói những lời tức giận!"

Tôi lo lắng đến mức vò đầu bứt tai. Nếu Tiểu Hi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình.

Hít một hơi thật sâu, tôi lấy ra một nắm phù chú tung lên không trung, phù chú bay lượn khắp nơi, lúc rơi xuống đất tất cả đều biến thành những chiến binh mặc áo giáp đen, từng người một vây quanh Uông Lạc, khiến anh ta há hốc mồm kinh ngạc.

"Những... những người này từ đâu ra vậy?" Anh ta kinh ngạc hỏi.

"Đây là các chiến binh của Trấn Ngục Quân." Tôi cao giọng nói, "Trong căn cứ dưới lòng đất này, khắp nơi đều là quỷ vật, hãy cùng ta đi giết sạch bọn chúng!"

"Giết! Giết! Giết!" Các chiến binh Trấn Ngục Quân hét lớn, khí thế kinh người, Uông Lạc hoàn toàn sững sờ.

Tôi liếc nhìn anh ta: "Tôi sẽ giết sạch quỷ vật dưới lòng đất, anh tự cầu phúc đi." Nói xong, tôi quay người bỏ đi, anh ta nhìn bóng lưng tôi, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp. Người phụ nữ này thật lợi hại."

*****

Lúc này, toàn bộ dinh thự Chu gia đã bị san bằng, ông cụ Chu và những người khác ngay từ đầu phát hiện ra điều không ổn nên đã nhanh chóng rút lui, không có thương vong quá lớn.

Để không cho người ngoài can thiệp, Dĩnh Sơ đã tạo ra một không gian quỷ bao phủ toàn bộ dinh thự Chu gia.

Tống Tống ôm Tiểu Hi nhìn những thi thể của Trấn Ngục Quân la liệt trên mặt đất, sắc mặt âm trầm như nước.

Đối thủ quá mạnh!

Tổng cộng có sáu Quỷ Vương, năm mươi chiến binh Trấn Ngục Quân đã giết chết bốn, nhưng toàn bộ Trấn Ngục Quân đều đã bị giết.

Dĩnh Sơ lạnh lùng nhìn Tống Tống: "Thế nào, còn muốn tiếp tục đánh nữa không?"

Tống Tống hít một hơi thật sâu, nắm lấy vai Tiểu Hi: "Tiểu Hi, con nhanh chóng tìm một chỗ trốn đi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được ra ngoài, nghe rõ chưa?"

Tiểu Hi gật đầu thật mạnh, bước những bước chân ngắn nhanh chóng chạy vào đống đổ nát, chui vào một cái hố trên mặt đất, cuộn tròn người lại ôm chặt lấy đầu gối của mình.

Tiếng chiến đấu lại vang lên, cô bé sợ hãi bịt tai lại, nhưng tiếng kêu thảm thiết của dì Tống Tống vẫn lọt vào tai cô bé, toàn thân cô bé run rẩy, nước mắt tuôn rơi.

"Cha, mẹ." Cô bé nghẹn ngào gọi, "mau đến cứu Tiểu Hi, mau đến cứu dì Tống Tống."

"Cạch" một tiếng động nhẹ, miếng bìa cứng đậy trên người cô bé bị lấy ra, cô bé sợ hãi, cố gắng lùi lại, hận không thể rút vào trong đống đá.

"Đừng sợ." Người bên ngoài nhẹ nhàng đưa tay về phía cô bé, "Chú là bạn của mẹ con, mẹ bảo chú đến bảo vệ con."

Tiểu Hi do dự một chút, cẩn thận hỏi, "Chú là ai?"

"Chú tên là Vân Kỳ." Người đó nói, "Con có thể gọi chú là chú Vân."

Tiểu Hi nắm lấy tay anh, được anh ôm vào lòng, Tiểu Hi kéo áo anh, đáng thương nói: "Chú Vân, cầu xin chú, cứu dì Tống Tống."

Ánh mắt Vân Kỳ dịu dàng đến mức có thể làm tan chảy người khác, nhẹ nhàng nói: "Được."

Anh nói "Được", chỉ cần Vân Kỳ nói, nhất định sẽ làm được.

Khi anh ôm Tiểu Hi ra ngoài, Tống Tống bị một Quỷ Vương tóc xanh đánh ngã trên mặt đất, máu me be bét không còn hình người nữa.

Hắn ta nở nụ cười điên cuồng biến thái, những sợi dây hoa hồng trong tay quấn quanh cổ cô ấy, những chiếc gai hoa hồng như kim thép đâm vào da thịt cô ấy.

"Tử Huyên." Quỷ vương tóc xanh cười lạnh, "Không ngờ ngươi lại chết trong tay ta."

"Cô ấy sẽ không chết." Một giọng nói trong trẻo truyền đến, mọi người ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Kỳ mặc áo choàng màu bạc đang chậm rãi bước đến, trong lòng ôm Tiểu Hi đầy nước mắt.

"Dì Tống Tống!" Tiểu Hi kêu lên, Tống Tống nghe thấy giọng cô bé, miệng lẩm bẩm: "Tiểu Hi, nhanh, chạy nhanh."

Tiểu Hi òa khóc: "Đồ xấu xa! Tất cả các người đều là đồ xấu xa! Không cho phép các người đánh dì Tống Tống của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận