Cô Gái Địa Ngục

Chương 492: Thử thách kinh hoàng

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, dừng lại bên cạnh bàn làm việc, tôi căng thẳng đến nỗi lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

Tiếng bước chân dừng lại một lúc, rồi quay người đi về phía cửa, tôi vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên một luồng gió mạnh quét về phía tôi, tôi phản ứng cực nhanh, giơ tay đỡ cú đá, sau đó lăn một vòng trên đất ra khỏi gầm bàn, rồi đá một cú vào hạ bộ của người đó.

Người đó dùng hai tay xuống dưới tạo thành hình chiếc kéo, kẹp lấy cổ chân tôi, tôi ngẩng đầu lên nhìn, đó là một thanh niên có vẻ ngoài cứng rắn.

"Cô Khương?" Khuôn mặt thanh niên lóe lên một tia vui mừng.

Tôi nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"

Thanh niên vội vàng nói: "Tôi là đệ tử ngoại môn của phái Mao Sơn. Tôi tên là Lữ Dương. Tôi rất thích phù chú, cô là thần tượng của tôi đó."

Khóe miệng tôi giật giật, hỏi anh ta: "Anh... có thể để tôi đứng dậy rồi nói chuyện không?"

Lữ Dương lúc này mới phát hiện mình vẫn đang giữ cổ chân tôi, vội vàng buông ra. Hai gò má hiện lên một tầng đỏ ửng.

"Xin, xin lỗi, tôi tưởng cô là..."

"Tôi không phải quỷ." Tôi nói, "Trong trang viên này, ngoài chúng ta ra, còn có người khác không?"

"Có, họ đều ở sảnh lớn tầng dưới." Lữ Dương vội vàng nói, "Tôi đưa cô xuống nhé."

Tôi gật đầu, đi theo sau anh ta, nhưng không hề lơ là cảnh giác, dù anh ta là người hay quỷ, tôi đều phải cẩn thận.

Đi xuống cầu thang xoắn bằng gỗ, tôi giương mắt lên nhìn, trong sảnh lớn có năm người, ba nam hai nữ.

Những người này dường như đều quen biết tôi. Ánh mắt họ nhìn tôi khiến tôi rất khó chịu, có dò xét, có âm hiểm, có ghen tị, cũng có khinh thường.

Tôi không vui trong lòng, nhưng trên mặt vẫn bình thản.

Lữ Dương nhiệt tình giới thiệu cho tôi về ba người đàn ông: người mặc áo sơ mi trắng tên là Đổng Kim, là đệ tử ngoại môn của phái Tung Sơn; người mặc áo sơ mi đen, trán có một lọn tóc nhuộm vàng, tên là Hướng Ngũ, là con trai thứ năm của gia tộc tu đạo Hướng gia; người mặc đồ thể thao, tên là Hùng Thần, là người của phái Thiên Nhất, cậu ta còn rất trẻ, trông chưa đầy mười tám tuổi, vẻ mặt non nớt, nhưng ánh mắt lộ ra sự tinh ranh, ai xem thường cậu ta, chắc chắn sẽ phải trả giá.

Hai người phụ nữ còn lại: một người buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông đỏ và quần jean xanh tên là Nguyễn Tố Tố, là đệ tử ngoại môn của phái Toàn Chân; cô gái còn lại để tóc ngắn, trông có vẻ hơi kiêu ngạo, tên là Kiều Thu Vũ, là con gái của gia tộc tu chân Kiều gia.

Đổng Kim và Hướng Ngũ rất nhiệt tình với tôi, còn hai người phụ nữ kia thì rất lạnh lùng. Ánh mắt họ đầy sự khinh thường, Nguyễn Tố Tố còn lẩm bẩm một câu: "Hồ ly tinh quyến rũ đàn ông."

Tôi sờ mũi tự luyến nghĩ, xinh đẹp quá cũng là một cái tội.

Đổng Kim nói: "Sau khi chúng tôi tỉnh dậy đã lục soát toàn bộ trang viên, không thấy quỷ vật, bây giờ là ban ngày, có lẽ những quỷ vật đó, ban đêm mới xuất hiện."

Tôi chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài từ khung cửa sổ hình vòm lớn, toàn bộ trang viên được bao quanh bởi hàng rào sắt cao, bên ngoài hàng rào sắt là rừng rậm tối đen âm u.

Cho dù không có quy tắc, chắc cũng không ai dám đi ra ngoài.

Hùng Thần hơi nghiêng người về phía trước nói: "Các người có từng nghĩ, quy tắc của trò chơi này có một lỗ hổng rất lớn không?"

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cậu ta, cậu ta cười, nụ cười trong sáng tràn đầy ánh nắng, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh gáy.

"Trò chơi này, sau khi vượt qua sẽ có phần thưởng, nhưng phần thưởng là gì thì không biết, có thể mỗi người chúng ta đều sẽ nhận được một phần thưởng, cũng có thể chỉ có một phần thưởng." Ánh mắt Hùng Thần lướt qua khuôn mặt từng người, "Điều cấm kỵ duy nhất của trò chơi là không được ra khỏi trang viên. Nói cách khác, chúng ta có thể ra tay với người khác."

Edit: FB Frenalis

Tôi giật mình trong lòng, nhìn cậu ta nói ra những câu ngoan độc, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, cậu ta không hề đơn giản.

Tôi hừ lạnh một tiếng: "Bây giờ chúng ta là châu chấu trên cùng một sợi dây, ma phương cũng không nói chỉ có một con quỷ. Chúng ta vẫn nên đoàn kết đối phó với quỷ vật, nếu không bị quỷ vật giết chết, biến thành người thực vật, thì bảo vật tốt đến đâu cũng chỉ là làm lợi cho người khác."

Lữ Dương lập tức nói: "Có lý."

Hùng Thần cười, không phủ nhận cũng không đồng ý.

Ồn ào cả ngày, bụng chúng tôi đều hơi đói, liền vào bếp xem, tủ lạnh đầy ắp thức ăn, rất phong phú.

Chúng tôi ai cũng không có tâm trạng nấu nướng, liền lấy một ít đồ ăn sẵn từ tủ lạnh, ăn ngay tại sảnh lớn.

Ăn tối xong, trời cũng dần tối, màn đêm buông xuống, âm khí tăng cao. Quỷ vật sắp xuất hiện mà chúng tôi bây giờ không có chút linh lực nào, chỉ có chút võ công, liệu có thể chiến thắng những quỷ vật đó không?

"Trong nhà lạnh quá." Kiều Thu Vũ vừa nhìn đã biết là tiểu thư được nuông chiều từ bé, không chịu được khổ, cô ta nhỏ giọng phàn nàn: "Trang viên gì mà tồi tàn thế này, nhìn thì sang trọng, mà đến cái điều hòa cũng không có."

Trong sảnh lớn có một lò sưởi, cô ta nở nụ cười xinh đẹp nói: "Chúng ta đốt lửa lên đi, lửa thuộc dương, dương khí nặng, quỷ vật bình thường căn bản không muốn vào. Đổng Kim, không phải anh biết dùng lửa sao? Mau đến thử xem."

Đổng Kim hơi khó chịu: "Thuật điều khiển lửa của tôi đã bị ma phương áp chế rồi. Tôi đến cái bật lửa cũng không có, làm sao nhóm lửa? Cô cố tình xem tôi làm trò cười sao?"

Sắc mặt Kiều Thu Vũ trầm xuống, cô ta rất xinh đẹp, khuôn mặt tròn tròn như baby, mà ngực lại đặc biệt lớn, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn của mọi người, khiến đàn ông phát cuồng vì cô ta.

Đổng Kim rất lịch sự với cô ta, thậm chí có chút nịnh nọt, cô ta tưởng Đổng Kim đang nịnh bợ, muốn thông qua cô ta để làm quen với Kiều gia.

Đối với sự theo đuổi của những người này, cô ta đều không chấp nhận cũng không từ chối, cứ treo họ như vậy, khiến những người đàn ông đó luôn nghĩ về cô ta, nhớ đến cô ta, sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì cô ta.

Nhưng, sự quyến rũ của cô ta lần đầu tiên thất bại trước tôi, cô ta cho rằng tôi đã quyến rũ những người theo đuổi cô ta, càng nhìn tôi càng không vừa mắt, dùng giọng điệu chua ngoa mỉa mai: "Khương Lâm, nghe nói cô là Cửu Âm chi thể. Làm chuyện đó với đàn ông, có thể khiến thực lực của đàn ông tăng mạnh, có thật không?"

Tôi hơi nheo mắt lại, lời này nói ra thật ác độc, bây giờ chúng tôi đều là người bình thường không có linh lực, nếu những người đàn ông này nảy sinh ý đồ xấu với tôi, tôi căn bản không thể đối phó.

Tôi liếc nhìn mấy người đàn ông, quả nhiên trong mắt Đổng Kim có một tia tham lam.

Trong lòng tôi dâng lên một cơn tức giận, Kiều Thu Vũ nói vậy, thật đáng chết!

Nhưng trên mặt tôi vẫn giữ nụ cười nhạt: "Kiều tiểu thư nghe từ đâu vậy? Đây chỉ là tin đồn nhảm thôi."

Tôi nhấn mạnh hai chữ "tiểu thư", khiến cô ta tức đến đỏ mặt.

"Được rồi, được rồi, mọi người bớt nói vài câu đi, để tôi nhóm lửa." Lữ Dương lục tung cả nhà bếp, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc bật lửa nhỏ, anh ta đang định châm lửa vào đống củi trong lò sưởi, lại đột nhiên nhìn thấy một mảnh giấy được kẹp trong đống củi.

"Đây là gì?" Lữ Dương nhặt mảnh giấy lên, mảnh giấy đã bị cháy một nửa, trên nửa còn lại vẫn có thể nhìn thấy nét chữ thanh tú.

"Cha, mẹ, xin lỗi, con thật sự không chịu nổi nữa, nó đến rồi, con nghe thấy tiếng bước chân của nó..."

"Xem ra, mảnh giấy này là do chủ nhân của trang viên để lại." Hướng Ngũ nói, "Tôi nghĩ, chúng ta không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, chi bằng chúng ta chia nhau ra hành động, đi tìm xem còn có thể tìm thấy thứ gì do chủ nhân trang viên để lại không, điều tra rõ ràng rốt cuộc chủ nhân trang viên đã gặp chuyện gì."

"Chia nhau ra hành động?" Nguyễn Tố Tố lên tiếng, "Có nhầm không vậy, lúc này sao có thể chia nhau ra hành động? Anh chưa xem phim kinh dị à? Lúc này chia nhau ra, chính là để quỷ ra giết chúng ta từng người một, từng người một."

Hướng Ngũ bị nghẹn họng, không nói nữa, Lữ Dương lên tiếng: "Chúng ta vẫn nên hành động cùng nhau đi, kiểm tra lại căn nhà một lần nữa."

Bảy người chúng tôi bắt đầu lục soát từng phòng một, các phòng trong trang viên đều được đánh số, trên cửa có đóng bảng số, tôi nhíu mày, ai lại đóng bảng số lên cửa nhà mình chứ, thế giới của người giàu tôi thật không hiểu.

Khi chúng tôi đẩy cửa phòng số 4, tôi đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng dâng lên một cảm giác nguy hiểm.

Tôi dừng bước, quỷ đến rồi!

Tôi còn chưa kịp nói, sáu người kia đã bước vào.

Căn phòng này trông giống như phòng ngủ của phụ nữ, trên chiếc giường lớn sang trọng treo màn voan màu hồng nhạt trong suốt, bên cạnh còn có một bàn trang điểm, trên đó bày đầy các loại mỹ phẩm.

Tôi cầm một chai kem dưỡng da lên, là của Estée Lauder, nhưng ngày sản xuất hiển thị trên đó là tháng 7 năm 1985.

Năm 1985? Hơn ba mươi năm trước, nhưng những mỹ phẩm này trông vẫn còn rất mới.

Xem ra, thời đại mà thế giới này đang ở là những năm 1980.
Bạn cần đăng nhập để bình luận