Cô Gái Địa Ngục

Chương 138: Địa ngục trần gian

Edit: Frenalis

Từng nhát kiếm kết liễu mạng sống của lũ quỷ. Oán khí trong cơ thể chúng tan biến không dấu vết.

Dù tạm thời an toàn, lòng tôi lại chẳng vui nổi. Kim Giáp Tướng Quân - thứ mà tôi xem như một phần thân thể của mình, lại dễ dàng bị một con Lệ Quỷ cấp cao giết chết. Làm sao tôi có thể cam lòng?

Đột nhiên, tôi như nhìn thấy từng mảnh vỡ của Kim Giáp Tướng Quân chuyển động.

Tôi vội vàng gom nhặt những mảnh vỡ, chúng bắt đầu dung hợp trong lòng bàn tay tôi. Cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một con bọ hung.

Nước mắt vui mừng lăn dài trên má tôi. Thật quá tốt đẹp, nó thực sự đã hồi sinh!

    Kim Giáp Tướng Quân giải thích rằng sau khi thăng cấp, nó sẽ có khả năng dung hợp và hồi sinh. Chỉ trừ khi bị thiêu rụi bởi lửa Địa Ngục từ tầng 13 trở xuống, nó mới không thể tái sinh.

Tuy nhiên, sau khi trùng sinh, thực lực của nó sẽ bị suy yếu một chút. Nó cần hấp thụ nhiều Lệ Quỷ để bù đắp lại.

    Tôi xoa xoa nó, lòng đầy thương cảm, nó quá thật là đòn sát thủ của tôi. Giờ đây nó đã mạnh đến vậy, tương lai sau khi tiếp tục thăng cấp, nó còn tiến bộ đến mức nào nữa?

Liệu nó sẽ trở thành Kim Giáp Nguyên Soái? Kim Giáp Đại Vương? Hay là Kim Giáp Hoàng Đế?

Bản thân Kim Giáp Tướng Quân cũng không biết mình sẽ biến thành gì trong tương lai. Ký ức của loài trùng được truyền thừa qua gen, và hiện tại thực lực của nó còn quá yếu, không cách nào biết được nhiều về ký ức.       Tôi cất Kim Giáp Tướng Quân cẩn thận, rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh. Thế giới vẫn chìm trong màn sương mù trắng xóa, bầu không khí thoang thoảng mùi vị khiến người buồn nôn.

   Kẻ lợi hại nhất trong bệnh viện tâm thần Thành Tây chính là tên quỷ An Kiến Quốc kia. Nếu hắn là người tạo ra không gian quỷ này, thì cách duy nhất để thoát ra là phải tiêu diệt hắn.

Bản thân tôi không có khả năng đó, chỉ có thể cầu nguyện Đông Phương Lôi và Kiều Hiên bình an vô sự. Chỉ khi tập hợp sức mạnh của ba người, chúng tôi mới có thể tìm ra cách thoát thân.

    Vừa bước ra ngoài, tôi bỗng nghe thấy tiếng động trên lầu. Nhẹ nhàng bước từng bước, tôi tiến đến gần. Âm thanh phát ra từ một căn phòng, bên ngoài có một tấm bảng hiệu mờ nhạt, gần như không thể đọc được chữ.

Phòng trực ban.

Tôi rón rén đến gần cửa và nhìn vào trong. Căn phòng có vài tên quỷ nam mặc quần áo bệnh nhân đang làm chuyện đó với mấy quỷ nữ mặc đồng phục y tá.

    Hành động của chúng vô cùng hung bạo, không hề thương tiếc. Miệng và mắt của những quỷ nữ bị khâu lại, chỉ có thể phát ra tiếng kêu khe khẽ.

Lòng tôi chợt lạnh. Những con quỷ này vẫn còn mang theo ký ức trước khi chết cách đây vài chục năm. Các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều đã phải chịu đựng sự hành hạ vô nhân đạo, chẳng trách họ lại phẫn nộ như vậy.

Bọn chúng chợt dừng lại động tác, quay đầu nhìn về phía tôi.

Nhìn vào khuôn mặt của những bệnh nhân quỷ kia, tôi hoảng sợ đến mức sắc mặt tái nhợt. Mắt của họ đều bị móc ra, chỉ còn lại hai hốc mắt rỉ máu, miệng đầy máu me nhầy nhụa, không có lưỡi.

"Ngao!" Bọn họ bỗng nhiên cùng nhau há miệng gầm thét giận dữ về phía tôi. Tiếng rống như sóng âm vũ khí, khiến đầu tôi đau nhức từng cơn.

Lập tức tôi giữ vững tâm trí, ôm đầu hét lớn: "Kim Giáp Tướng Quân, ra!"        Kim Giáp Tướng Quân từ ngực tôi bay ra, hóa thành vô số thân ảnh trên không trung, lao đi như vũ bão, điên cuồng hút lấy oán khí từ những con quỷ này.

Nó vừa mới sống lại, cần bổ sung oán khí.

Lảo đảo đi hai bước, tôi tựa vào tường, đầu vẫn còn đau, tai vẫn còn ù. Chỉ là những con quỷ cấp thấp nhất mà đã mạnh như vậy, bệnh viện tâm thần này quả thực là nơi hung hiểm.

   Lúc này tôi nghe thấy tiếng động từ căn phòng bên cạnh. Cẩn thận nhìn qua, tôi thấy đó là phòng nghỉ của bác sĩ. Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang ngồi bên trong, tay cầm hồ sơ bệnh án, đang chăm chú viết.

Bác sĩ này, dáng vẻ trông rất bình thường.

Cũng chính vì quá bình thường, nên mới lại bất thường.

Ông ta viết xong bệnh án, xếp gọn gàng chồng hồ sơ lại, sau đó đứng dậy, quay đầu về phía tôi nở một nụ cười nhạt rồi đi về phía bức tường và biến mất trong vách tường.

Tại chỗ hắn biến mất, một dấu ấn hình người màu đen xuất hiện trên vách tường.

Ánh mắt tôi hướng đến chồng hồ sơ bệnh án. Chẳng lẽ có vấn đề gì với những hồ sơ này?

Tôi bước vào phòng, cầm lấy một hồ sơ bệnh án trên cùng, là hồ sơ của An Kiến Quốc.

Lòng tôi vui mừng, cầm lấy tài liệu, càng đọc càng kinh hãi.

An Kiến Quốc phức tạp hơn tôi tưởng tượng nhiều. Khi hắn vào bệnh viện tâm thần này, có khả năng đã không còn là người nữa.Giống như lời đồn bên ngoài, An Kiến Quốc là một kẻ sát nhân cuồng bạo. Khi còn nhỏ, hắn bị cha đẻ ngược đãi, thậm chí cha hắn còn giết chết mẹ hắn ngay trước mặt hắn.  Người cha cực kỳ độc ác đã cắt thịt mẹ hắn trước mặt rồi nướng cho hắn ăn. Trong sự thống khổ tột cùng, tâm lý hắn bị vặn vẹo, biến thành một kẻ biến thái còn đáng sợ hơn cả cha mình.

Để trả thù, hắn trói cha lại, mài nhọn răng và cắn chết cha mình. Từ đó hắn trở nên cuồng bạo, thích thú với việc giết người theo cách này.       Theo lời đồn, hắn đã giết hại sáu bảy mươi người, nhưng thực tế còn hơn thế nữa. Dựa theo tài liệu, số người chết dưới tay hắn đã lên đến hơn một trăm sáu mươi người.

Với một kẻ nguy hiểm như An Kiến Quốc, khi bị bắt chắc chắn sẽ chống trả quyết liệt. Nghe nói khi vây bắt hắn, hắn đã cắn chết hai cảnh sát và buộc cảnh sát phải nổ súng tiêu diệt hắn ngay tại chỗ.

Lúc đó, An Kiến Quốc đã chết.    Tuy nhiên, điều kinh hoàng xảy ra khi thu thập thi thể, An Kiến Quốc lại sống dậy. Đây là một kỳ tích y học. Một bác sĩ đã đề xuất với cấp trên sử dụng An Kiến Quốc để nghiên cứu.

Cấp trên chấp thuận yêu cầu và đưa An Kiến Quốc đến bệnh viện tâm thần này. Bác sĩ kia cũng đến đây. Mục đích ban đầu của ông ta là nghiên cứu chế tạo thuốc kéo dài tuổi thọ và trường sinh bất lão. Tuy nhiên, ông ta không ngờ rằng thứ mình tạo ra cuối cùng lại là một ác quỷ đáng sợ.        Bác sĩ này tên là Bạch Dương. Tôi nhìn thấy một tấm thẻ bác sĩ kẹp trong hồ sơ bệnh án, trên đó có một bức ảnh chụp màu vàng,chính là người đàn ông đã ngồi viết hồ sơ bệnh án trước đó trong căn phòng này.

Ngay tối hôm đó, ông ta tiêm cho An Kiến Quốc một loại thuốc mới nghiên cứu được. Sau một cơn co giật, An Kiến Quốc mất đi mọi dấu hiệu sinh tồn.

Bác sĩ Bạch Dương rất thất vọng, điều này cho thấy nghiên cứu của ông ta đã hoàn toàn thất bại.        Ông ta gọi vài y tá nam đến thu thập thi thể An Kiến Quốc, nhưng An Kiến Quốc lại có những thay đổi khủng khiếp. Cơ thể bắt đầu phình to, trở nên cao lớn phi thường, cơ bắp cuồn cuộn như những ngôi sao thể hình Âu Mỹ.

Từ trong những cơ bắp, từng khe hở nứt ra, mở rộng thành những cái miệng rộng, chứa đầy răng nhọn sắc bén.

Hắn hoàn toàn biến thành quỷ vật, và giết chết các y tá nam ngay tại chỗ.

    Bác sĩ Bạch Dương hoảng sợ chạy ra ngoài, đóng chặt cánh cửa sắt của phòng thí nghiệm dưới lòng đất. Nhưng chỉ một cánh cửa sắt căn bản không thể ngăn cản An Kiến Quốc. Hắn xông ra ngoài, những cái miệng to trên người không chỉ nuốt chửng hết thảy máu thịt mà còn phun ra từng luồng oán khí màu đen.

Oán khí tràn ngập khắp bệnh viện, tất cả những người bị oán khí nhiễm phải đều biến đổi, giống như người bị nhiễm virus trong phim ảnh, cơ thể sinh ra đủ loại dị biến, trở nên không còn giống con người.    Cả tòa bệnh viện tâm thần biến thành địa ngục trần gian.         Tôi thấy hãi hùng khiếp vía, có thể lây nhiễm cho toàn bộ mọi người biến thành quỷ quái, đây chắc chắn không phải là oán khí bình thường. An Kiến Quốc - hẳn là tại thời điểm chết lần thứ nhất, đã bị một con quỷ từ Địa ngục nhập vào thân xác.

Oán khí này, là sinh ra từ con quỷ ở nơi sâu nhất Địa ngục mang theo.

Lòng tôi chùng xuống, đối phó với quỷ từ Địa ngục rất khó khăn. Với thực lực hiện tại, tôi khó có thể tiêu diệt nó, chỉ có thể nghĩ cách đưa nó trở về Địa ngục.

   Đúng lúc này, điện thoại trong người tôi bất ngờ rung lên. Tôi giật mình mở ra xem, là Đông Phương Lôi gọi đến.

"Khương Lâm, cô ở đâu?"

Giọng Đông Phương Lôi vang lên từ loa, "Chạy đi chưa?"

"Chưa, tôi đang ở trong bệnh viện tâm thần." Tôi nói, "Còn anh ở đâu?"

"Cái gì? Cô cũng vào đó rồi? Cô ở đâu, tôi đến tìm cô ngay."

"Tôi..." Tôi đang định nói, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Nhìn vào cột sóng điện thoại, biểu tượng tín hiệu đột nhiên biến thành không có dịch vụ.    Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nơi đây là không gian quỷ, căn bản không có tín hiệu điện thoại. Vậy thì người ở đầu dây bên kia là ai?

"A lô? Khương Lâm?" Giọng nói bên kia thúc giục.

"Anh ở đâu? Hay là tôi đến tìm anh?" Tôi trầm mặc một lát rồi lên tiếng.

"Cũng được." Đối phương nói, "Tôi ở phòng 308 khu chăm sóc đặc biệt, Kiều Hiên cũng ở đây, chúng tôi phát hiện ra một vài thứ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận