Cô Gái Địa Ngục

Chương 441: Trừng phạt

Tôi xạm mặt lại: "Không đến mức đó đâu."

"Mẹ ơi!" Tiểu Hi nhanh chóng lao vào vòng tay tôi, tôi vui vẻ bế con bé lên, giới thiệu: "Đây là dì của con, mau chào hỏi đi."

Tiểu Hi ôm cổ tôi, ngoan ngoãn nói: "Chào dì ạ."

Chung Dao Dao kinh ngạc không nói nên lời: "Con bé, con bé là...?"

"Con bé là con gái chị, Chu Hi."

Chung Dao Dao sững sờ một lúc, đợi đến khi Mạc Phi Phàm bế Tiểu Hi đi chơi, cô ấy mới nhỏ giọng hỏi: "Chị, con bé, con bé có phải là con gái của vợ cũ anh rể không?"

"Anh rể của em còn chưa kết hôn lần nào." Tôi dở khóc dở cười trả lời.

Chung Dao Dao lại nhỏ giọng hỏi: "Vậy có phải là con của bạn gái cũ không?"

"Không phải, là con của chị." Tôi nói.

Chung Dao Dao hoàn toàn bối rối: "Nhìn dáng vẻ của con bé chắc cũng phải ba tuổi rồi, lúc đó em thường xuyên gặp chị, không thấy chị mang thai."

Tôi mỉm cười bí ẩn: "Chị thật sự không mang thai."

Chung Dao Dao chợt hiểu ra: "Em biết rồi, là mang thai hộ!"

Sao trước đây tôi không phát hiện ra trí tưởng tượng của cô ấy lại phong phú đến vậy.

"Nói ra thì rất phức tạp, dù sao em cứ nhớ, con bé là cháu gái ruột của em là được." Tôi bảo người giúp việc chuẩn bị một phòng cho Dao Dao, để cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.

Tôi cũng mệt rồi, về phòng tắm rửa, định nghỉ ngơi một chút.

Dòng nước ấm áp chảy xuống làn da trắng như ngọc của tôi, tôi vuốt mặt, nước nóng chảy trên đầu khiến toàn thân tôi thư giãn.

Tôi bỗng nghe tiếng cửa, quay đầu lại nhìn, Chu Nguyên Hạo bước vào, sắc mặt lạnh lùng, im lặng bắt đầu cởi quần áo.

Tôi cảm thấy có chút không ổn, vội nói: "Hay là anh tắm trước đi?"

Anh đi thẳng đến, nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm, tôi yên lặng vòng qua anh muốn chuồn đi, bị anh tóm lấy rồi đẩy mạnh vào tường.

Tôi vội vàng cười làm lành: "Nguyên Hạo, đừng như vậy mà, chỉ có vài tu sĩ thôi, em còn không giải quyết được sao? Em, em cũng là muốn lập uy mà, để những kẻ nhòm ngó em biết, Khương Lâm em không dễ bị bắt nạt."

"Hừ." Anh khịt mũi, "Em có phải đã coi lời của anh như gió thoảng bên tai không?"

Ánh sáng xanh trong mắt anh khiến tôi rùng mình, tôi vội vàng làm nũng: "Nguyên Hạo, anh sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà chấp nhặt với em chứ."

"Không để em chịu chút khổ, em sẽ không coi trọng đâu." Dứt lời, anh ôm eo tôi, đột ngột nhấc tôi lên khỏi mặt đất.

Chu đại gia lần này thật sự bị chọc giận rồi, hành hạ tôi cả một đêm, Tiểu Hi ở ngay bên cạnh, căn nhà này lại không có cách âm, tôi sợ con bé nghe thấy nên cắn chặt răng, nhưng tiếng rên rỉ vẫn thoát ra từ mũi và khóe môi.

"Đừng cắn. Em cắn môi mình chảy máu rồi." Anh thì thầm bên tai tôi.

Anh còn dám nói, chẳng phải đều tại anh sao.

Tôi tức giận cắn mạnh vào vai anh, máu quỷ lập tức tuôn ra tràn ngập khoang miệng tôi.

Thực ra sau khi quỷ hồn đột phá cấp Quỷ Tướng, chính là trạng thái nửa linh thể nửa thân xác. Vì vậy mới có thể cắn ra máu, hơn nữa trong lúc đó mới có thể giải phóng ra thứ gì đó.

Máu Quỷ Vương khiến tôi lập tức hưng phấn, tương tự, cơ thể anh cũng khẽ run lên, sau đó trở nên dũng mãnh hơn.

Tôi không nhịn được chửi thề trong lòng, thật là sơ suất, vậy mà vô tình thả ra một con thú hoang thực sự.

Chu Nguyên Hạo thật sự như một con thú hoang, suốt cả một đêm, tôi cảm thấy mình sắp bị đâm cho tan nát rồi.

Đến cuối cùng, ý thức của tôi có chút mơ hồ, anh vừa gặm cằm tôi, vừa hỏi: "Sau này còn dám nữa không?"

"Không dám nữa... Không bao giờ dám nữa..." Tôi lẩm bẩm, anh dường như hài lòng, hôn nhẹ lên môi tôi, rồi lật người ngủ bên cạnh tôi, coi như tha cho tôi.

Tôi không thể chịu đựng thêm nữa, trực tiếp ngủ thiếp đi. Cũng không biết ngủ bao lâu, tôi tỉnh dậy, thấy bên ngoài trời đã lên cao, trên bàn có một bát cháo loãng còn nóng hổi, bên cạnh có một tờ giấy, trên tờ giấy là những dòng chữ mạnh mẽ.

Là Chu Nguyên Hạo để lại cho tôi. Nói với tôi rằng anh đi xử lý công việc của gia tộc, cháo loãng là anh đặc biệt nấu cho tôi, dùng pháp thuật giữ ấm, dặn tôi tỉnh dậy nhất định phải nhớ ăn.

Tôi bưng bát cháo lên, mùi thơm ngào ngạt, dường như không phải là cháo trắng bình thường, lấy thìa ăn một miếng, cảm thấy rất ngon, tôi chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy.

Tôi từ từ thưởng thức bát cháo. Có vị nấm thông, còn có vị thịt gà, nhưng nhìn qua chỉ như cháo trắng bình thường, có lẽ nước dùng để nấu cháo không phải là nước lã mà là nước súp gà nấm thông được hầm kỹ càng.

Không ngờ Chu Nguyên Hạo lại chu đáo đến vậy.

Lòng tôi tràn đầy cảm xúc, cảm thấy rất hạnh phúc, khoé miệng khẽ cong lên.

Ăn xong cháo, tôi ra sân sau, thấy Tiểu Hi đang lăn lộn trong cái đuôi của Mạc Phi Phàm. Chơi đùa vui vẻ không ngừng cười khanh khách, Tống Tống đứng bên cạnh nhìn, trên mặt tràn đầy sự cưng chiều.

"Mẹ ơi." Nhìn thấy tôi, đứa nhỏ liền nhảy tới, nhìn tôi với vẻ quan tâm: "Mẹ ơi, mẹ có phải bị bệnh không?"

"Mẹ khỏe mạnh như vậy, sao có thể bị bệnh được chứ." Tôi cười nói.

Tiểu Hi mở to đôi mắt xinh đẹp, hỏi: "Vậy tại sao tối qua mẹ cứ kêu mãi vậy? Có phải đau ở đâu không?"

Tôi cảm thấy cả người không ổn lắm. Tôi đã cắn chặt răng không phát ra tiếng rồi, vậy mà con bé cũng nghe thấy được sao?

Mặt Tống Tống đỏ bừng, lập tức quay sang một bên coi như không nghe thấy. Mạc Phi Phàm thừa cơ trêu chọc: "Tiểu Hi, mẹ con không phải đau. Đó là vui vẻ."

"Tại sao mẹ lại vui vẻ cả một đêm?" Tiểu Hi nghiêng đầu hỏi.

Mạc Phi Phàm nhịn cười rất vất vả, vai không ngừng run rẩy, anh ta dùng cái đuôi quét qua mặt Tiểu Hi: "Đó là vì mẹ con ở bên cha con, mẹ và cha con cùng nhau chơi đùa. Tất nhiên là vui rồi."

Tiểu Hi bĩu môi không vui: "Mẹ và cha không chơi cùng Tiểu Hi."

Mạc Phi Phàm cuối cùng không nhịn được, bật cười ha ha, mặt tôi đã hoàn toàn đen lại: "Mạc Phi Phàm! Anh không nói thì không ai coi anh là người câm đâu!"

Mạc Phi Phàm lập tức che miệng lại, Tiểu Hi chạy đến, ôm lấy đùi tôi: "Mẹ ơi, lần sau mẹ chơi với cha, hãy cho Tiểu Hi chơi cùng nhé."

"Không được!" Tôi buột miệng nói, vừa dứt lời, trong lòng liền kêu lên "hỏng rồi". Quả nhiên, Tiểu Hi mếu máo, òa khóc.

Tôi vội vàng bế con bé lên an ủi, rồi trừng mắt nhìn Mạc Phi Phàm, nếu tên hồ ly này còn dám nói lung tung, tôi sẽ cắt đuôi anh ta làm khăn quàng cổ!

Vất vả lắm mới dỗ được Tiểu Hi, thì thấy dì Lý hốt hoảng chạy đến: "Cô Khương, không xong rồi, bên ngoài xảy ra chuyện lớn rồi."

Tôi sững sờ: "Chuyện lớn gì?"

"Gia chủ Thạch gia, cậu Thạch Mặc Bách đến rồi."

Thạch gia? Trước đây hai anh em bắt cóc tôi cũng họ Thạch, chẳng lẽ là họ đến sao?

"Bảo họ đi đi." Sắc mặt tôi lập tức trầm xuống, "Tôi không muốn gặp họ."

Dì Lý vội nói: "Cô Khương, cô không biết, cậu Thạch Mặc Bách căn bản không vào cửa. Cậu ấy đang quỳ bên ngoài cổng lớn."

Tôi nhìn ra xa ngoài cổng lớn, Thạch Mặc Bách vậy mà thật sự quỳ trên nền xi măng, cúi đầu không nhúc nhích.

Tôi đã hỏi thăm dì Lý, Thạch gia là một gia tộc kinh doanh nổi tiếng. Những gì họ tạo ra, có thể nói là một đế chế thương mại.

Gia chủ Thạch gia là một nhân vật xảo quyệt và tàn nhẫn trong giới kinh doanh. Bất kể là ai, một khi đã chọc giận anh ta, hãy chờ đợi sự trả thù điên cuồng của anh ta, đến lúc đó có lẽ ngay cả cái chết cũng là nhẹ nhàng.

Bởi vậy trên thương trường anh ta có ngoại hiệu: Hổ mặt cười.

Nhưng lúc này, hổ mặt cười đang quỳ trước cổng nhà Chu gia, quỳ rất thành kính, dưới đầu gối thậm chí không có một miếng cỏ. Cứ quỳ như vậy trên nền đất cứng, nếu quỳ lâu, chân chắc chắc sẽ bị phế.

Dì Lý đi theo bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Cô Khương, cô thực sự không ra ngoài một chút sao?"

"Ra ngoài làm gì? Anh ta chẳng qua là muốn cầu xin tôi cứu em trai anh ta thôi." Tôi nói một cách lạnh lùng, "Tôi sẽ không chữa trị cho cậu ta, dì Lý, làm phiền dì đi nói với Thạch Mặc Bách, để anh ta nhanh chóng rời đi, đừng chặn đường trước cửa nhà chúng ta, thu hút nhiều người vây xem như vậy thật là không ra thể thống gì."

Dì Lý lén lau mồ hôi trên trán, sắc mặt hơi tái, ai mà không biết Thạch Mặc Bách là người có thù tất báo, bà không dám đắc tội với gia chủ nhà họ.

Tôi nhìn ra sự nghi ngờ của bà, cười nói: "Đi đi, tôi mời anh ta đi đã là khách khí lắm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận