Cô Gái Địa Ngục

Chương 225: Giá nến bằng đồng

Edit: Frenalis

"Futakuchi-onna?" Lý chưởng môn nhìn tôi vài lần. Tôi giả vờ một bộ sợ hãi, diễn xuất rất đạt.

Dường như ông ấy cũng nhận ra tôi đang nói dối, nhưng không vạch trần, chỉ nói: "Không ngờ Âm Dương Liêu lại ẩn náu kỹ đến vậy. Mấy hôm nay chúng ta lùng sục khắp nơi, vậy mà chúng lại trốn ở đây, còn gây họa khắp nơi."

Một trưởng lão phía sau lên tiếng: "Khương tiểu thư, cô tận mắt thấy Phi Cương chết rồi sao?"

Tôi suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không thấy xác anh ta. Phi Cương có trí thông minh không thua người thường, có thể anh ta giả chết để chạy trốn."

Mọi người đều ngạc nhiên, vị trưởng lão kia tiếp tục nói: "Chưởng môn, phải nhổ cỏ tận gốc, không thể để Phi Cương sống sót, nếu không Tây An sẽ không yên ổn."

Lý chưởng môn gật đầu: "Điều động nhân lực tìm kiếm toàn diện. Nếu Phi Cương chưa chết thì cũng bị trọng thương, nhân lúc hắn suy yếu mà diệt trừ, không thể để hắn hồi phục."

"Vâng."

Tôi giả vờ sợ hãi và mệt mỏi, hỏi thăm về Chu Nguyên Hạo. Lý chưởng môn nói sau khi bị chém làm đôi, anh đã biến mất, có lẽ đang trốn ở đâu đó dưỡng thương.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, giả vờ như sắp ngã. Lý chưởng môn gọi một đệ tử đưa tôi về khách sạn nghỉ ngơi.

Lúc tôi đi, ông ấy nhìn tôi cười đầy ẩn ý: "Chăm sóc người đàn ông của cô cho tốt nhé."

Khóe miệng tôi co giật hai lần, giả vờ như nghe không hiểu.

Trở về khách sạn, tôi lấy ngọc bội ra gọi vài tiếng, không thấy anh đáp lại, đành phải đeo vào người, dùng linh khí trong cơ thể tôi ôn dưỡng cho anh.

*******

Nghỉ ngơi vài ngày, tin tức từ phái Hoa Sơn truyền đến. Họ đã huy động toàn lực tìm kiếm, nhưng không thấy tung tích của Tư Không Thiếu Trạch, mà chỉ tìm ra vài ổ điểm của Âm Dương Liêu, giết chết một số Âm Dương Sư đang định làm điều ác.

Bọn Âm Dương Sư này rất xấu xa, mấy năm nay đã nhiều lần phá hoại phong thủy Trung Hoa, đi đào trộm mộ cổ, nuôi dưỡng cương thi và lệ quỷ, gây rối cho người dân và giới tu đạo.

Phái Hoa Sơn vô cùng tức giận, thề sẽ triệt hạ thế lực của Âm Dương Liêu ở Tây An.

Uông Nhạc và Trương Hoành Thái đã qua cơn nguy kịch, nhưng vẫn cần thời gian để hồi phục hoàn toàn.

Vài ngày sau, Chu Nguyên Hạo vẫn không có động tĩnh. Tôi nhớ đến giá đèn cầy bằng đồng ở nhà, bèn từ biệt Diệp Vũ Lăng và mọi người, lên đường về Sơn Thành.

Diệp Vũ Lăng cũng phải về Thượng Hải cùng chú Hai. Nhà họ Diệp là một gia tộc tu đạo lâu đời ở đó.

Khi đến sân bay, tôi nghe thấy có người gọi tên mình. Thì ra là Diệp Vũ Lăng, cô ấy vui vẻ chạy tới: "May quá kịp rồi! Cô thật là, hôm nay về mà không báo trước."

Tôi hơi xấu hổ: "Không muốn làm phiền cô."

Diệp Vũ Lăng bĩu môi: "Chúng ta là bạn bè, sao cô lại nói thế?"

"Đúng rồi, đúng rồi." Tôi ôm vai cô ấy, "Chúng ta là đồng đội đã từng vào sinh ra tử mà."

Diệp Vũ Lăng lúc này mới cười, lấy ra một bình ngọc lớn từ trong túi: "Đây là thuốc chữa thương và giải độc do nhà tôi luyện chế, cô giữ lấy nhé. Cần gì cứ nói, thuốc men cứ để Diệp gia lo."

Tôi không khách sáo nhận lấy bình ngọc, rồi lấy ra một xấp bùa nhỏ trong túi: "Không thể đến tay không, đây là quà đáp lại. Nếu cô không nhận, tôi cũng không lấy thuốc đâu."

"Được rồi, tôi nhận là được, còn làm văn vẻ với tôi." Diệp Vũ Lăng sảng khoái nhận lấy. Tính cách thẳng thắn này của cô ấy làm tôi rất thích.

Đang nói chuyện, tôi thấy hai chiếc xe lăn tự động chạy qua, trên đó là Uông Nhạc và Trương Hoành Thái. Chiếc xe lăn rất hiện đại, có thể điều khiển bằng nút bấm trên tay vịn, không cần người đẩy.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Sao hai người lại ở đây? Bác sĩ cho xuất viện rồi à?"

Uông Nhạc thản nhiên nói: "Bọn tôi trốn ra đấy, đừng nói cho bác sĩ biết nhé."

Trương Hoành Thái nói: "Cô đừng nghe anh ta nói bậy. Cô là ân nhân cứu mạng của chúng tôi, chúng tôi đến để tiễn cô."

Anh ta lấy ra một cây phất trần nhỏ: "Đây là phất trần của Mao Sơn. Nếu sau này cô gặp khó khăn, dù ở đâu, chỉ cần cầm phất trần đến bất kỳ phân nhánh nào của Mao Sơn, chúng tôi sẽ dốc toàn lực giúp đỡ."

Tôi nghiêm túc hẳn lên, hiểu rõ tầm quan trọng của cây phất trần này. Mao Sơn là một trong những đại phái tu đạo, được họ bảo vệ chẳng khác nào có thêm một mạng.

"Cảm ơn." Tôi trịnh trọng nói. Uông Nhạc lại chêm vào: "Tiếc là tôi chẳng có gì tặng cô, không thì tôi lấy thân báo đáp, hiến mình cho cô được không?"

"Đi đi đi." Tôi ghét bỏ khoát tay, "Tôi không có khẩu vị nặng đến vậy."

Uông Nhạc biểu lộ ra bộ mặt bị tổn thương sâu sắc.

Tiếp đó, người của phái Hoa Sơn cũng đến, cùng với gia đình của những người may mắn được tôi cứu giúp. Mọi người đều tặng quà, tôi cảm động nhận ra chuyến đi Tây An này đã giúp tôi có thêm nhiều bạn mới.


Sau khi chào tạm biệt từng người, tôi lên máy bay về Sơn Thành, về đến cửa hàng vòng hoa của tôi vào chiều hôm đó. Do lâu ngày không mở cửa, trong tiệm đã phủ một lớp bụi dày.

Tôi đi lên lầu mở cửa phòng chứa đồ. Bên trong toàn là những thứ bỏ đi, tôi lục lọi một hồi mới tìm thấy giá đèn bằng đồng dưới chân một cái bàn gãy.

Giá đèn đã hoen gỉ, phủ một lớp đồng xanh, không biết đã nằm dưới gầm bàn bao nhiêu năm mà phủ đầy mạng nhện. Tôi còn bắt được một con nhện sống.

Có lớp đồng xanh bên ngoài nên tôi không nhìn ra được cách chế tác của nó, nhưng chỗ cắm nến được đúc thành hình vịt trời, rất độc đáo.

Tôi lau sạch cây đèn, sờ soạng dưới đáy, trơn nhẵn không có gì cả, chỉ có lớp gỉ màu xanh đồng gồ ghề.

Tôi rút dao găm ra rạch một đường trên đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu xuống đáy giá đèn.

Máu lập tức bị hút vào. Rồi không có gì xảy ra nữa.

Giá đèn không phản ứng gì làm tôi hơi thất vọng. Tôi quả nhiên không phải người hữu duyên với nó.

Tôi tìm một chiếc hộp gỗ nhỏ, cẩn thận đặt giá đèn vào rồi cất trong tủ, lúc tôi quay người định đi, bỗng thấy căn phòng sáng lên.

Tôi giật mình, dường như nghĩ đến điều gì đó, lập tức quay lại mở tủ, lấy giá đèn ra.

Từ lớp đồng xanh bên ngoài giá đèn, những tia sáng vàng bắn ra. Trên lớp đồng xanh xuất hiện những vết nứt như mạng nhện, nhanh chóng lan ra khắp thân giá.

"Rắc" một tiếng, lớp đồng xanh bong ra, để lộ giá đèn sáng bóng bên trong.

Đồ đồng mà chúng ta thấy ngày nay thường xỉn màu, nhưng khi mới đúc, chúng đều sáng bóng như vàng. Vì bị chôn vùi dưới lòng đất nên chúng mới dần chuyển sang màu xanh.

Không ngờ giá đèn này vẫn giữ được vẻ ngoài ban đầu, với những chi tiết tinh xảo, lông vũ trên mình vịt trời cũng được khắc họa hoàn hảo.

Tôi sờ soạng dưới đáy đèn, rồi dùng sức vặn một cái. Một tiếng "cạch" nhỏ vang lên, tôi đã mở được nó.

Trong lúc nhất thời, tôi cảm thấy mê man. Tôi thật sự là người hữu duyên với nó sao?

Đây là cái loại vận khí gì chứ! Hơn hai nghìn năm qua, bao nhiêu đời tổ tiên đều không mở được, vậy mà tôi lại mở được?

Tôi thầm nghĩ có nên mua vé số không, biết đâu trúng vài triệu.

Tôi nuốt nước miếng một cái, khẩn trương nhìn chung quanh, màn cửa cũng kéo hết rồi, rất an toàn.

Tôi đưa hai ngón tay vào trong giá, kéo ra một tấm giấy da trâu. Tấm giấy da trâu này được làm từ da trâu thật, không biết bằng công nghệ gì mà sau hàng chục thế kỷ, nó vẫn không hề bị hư hại. Tôi hồi hộp mở tấm giấy da trâu ra. Trên đó là một tấm bản đồ. Trên bản đồ có mấy chữ lớn: Nơi cất giữ Quỷ Quan Tài.

Đây là bản đồ chỉ dẫn đến bảy Quỷ Quan Tài của Quỷ Cốc Tử!

Tôi kích động đến mức mắt đỏ hoe, suýt làm rơi tấm bản đồ.

Thật là "tìm mãi không thấy, đến khi gặp lại chẳng tốn công".

Tôi cất kỹ bản đồ vào người, đặt lại giá đèn vào hộp, định bụng sẽ cùng Chu Nguyên Hạo đi tìm khi anh tỉnh lại.

Trong lúc đang thu dọn hành lý, tôi nhìn thấy linh đang nằm trong góc vali. Đây là món vũ khí thượng cổ mà tôi đã mua với giá cao trong buổi đấu giá của nhà họ Lưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận