Cô Gái Địa Ngục

Chương 187: Đấu giá quỷ quan tài

Edit: Frenalis

Quả nhiên, sau khi Chu Vân Mộc ra giá, mọi người bên dưới trở nên im ắng hơn nhiều. Đang lúc tôi bực bội, bỗng nghe chú Hai Diệp hô lớn: "55 triệu!"

Lòng tôi mừng rỡ. Chú Hai Diệp quả là mạnh tay!

Chu Vân Mộc không hề nhượng bộ: "60 triệu"

Chú Hai Diệp lạnh nhạt nói: "65 triệu."

"70 triệu." Chu Vân Mộc quả là không thiếu tiền, ném ra mấy chục triệu tệ mà mặt không đổi sắc.

Diệp gia tuy có thực lực trong giới tu đạo nhưng vẫn kém xa Chu gia. Khi Chu Vân Mộc đã ra giá đến 70 triệu, nếu chú Hai Diệp tiếp tục tăng giá thì sẽ mang ý tứ đối đầu với Chu gia.

Thấy chú Hai Diệp không ra giá nữa, Diệp Vũ Kỳ lại bắt đầu nũng nịu. Chú Hai Diệp quát lớn vài câu, cô ta nhịn không được, tự mình ra giá: "75 triệu."

Chú Hai Diệp trừng mắt nhìn cô ta hung dữ: "Vũ Kỳ! Con làm gì vậy?"

Diệp Vũ Kỳ có chút ủy khuất, nhỏ giọng nói: "Con dùng tiền tiêu vặt của con mua."

Tôi không nói nên lời. Một cô bé mười lăm mười sáu tuổi mà tiền tiêu vặt đã nhiều đến vậy. Quả nhiên thế giới của người giàu có là điều chúng ta không thể nào hiểu nổi.

Chú Hai Diệp tức giận nói: "Đây không phải chuyện tiền!"

Bên kia Chu Vân Mộc lại tiếp tục: "80 triệu."

Diệp Vũ Kỳ còn muốn tăng giá, Chú Hai Diệp nghiêm túc nói: "Vũ Kỳ, nếu con không nghe lời, sau này đừng hòng được chú dẫn đi chơi nữa."

Diệp Vũ Kỳ rốt cuộc cũng im lặng không nói nữa. Chú Hai Diệp trách móc: "Nhìn xem chị con kìa, học hỏi nó một chút. Nếu con có được một nửa bản lĩnh của nó thì sẽ không gặp rắc rối suốt ngày."

Tôi liếc nhìn Diệp Vũ Lăng. Lời nói của ông ta chắc chắn sẽ khiến cho cô ấy chuốc lấy không ít sự ganh tị.

Quả nhiên, Diệp Vũ Kỳ hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Vũ Lăng, đáy mắt ẩn chứa sự oán giận.

Tôi thầm nghĩ, may mắn là tôi không sinh ra trong một gia tộc lớn như vậy. Suốt ngày đấu đá lẫn nhau, mưu mô xảo quyệt, sống như vậy thật mệt mỏi.

"80 triệu một lần, 80 triệu hai lần." Người chủ trì giơ cao chiếc búa gỗ, ánh mắt đảo qua mọi người. Thấy không ai ra giá nữa, anh ta gõ búa xuống, tuyên bố: "80 triệu ba lần, thành giao."

Tôi có chút không vui. Tấm Phù Lục này vẫn bị người cha cặn bã mua được, đoán chừng là muốn cho Chu Nguyên Chính củng cố địa vị. Chu Nguyên Chính chính là kẻ ngay cả anh ruột cũng muốn giết hại.

Tuy nhiên nghĩ lại, khiến bọn họ bỏ ra thêm 30 triệu so với giá ban đầu cũng coi như đã móc túi bọn họ một mớ.

Ngẫm nghĩ đến việc kiếm được tám mươi triệu doanh thu, tâm trạng tôi lập tức trở nên tốt hơn.

Tiếp theo, một số món đồ khác cũng được mang ra đấu giá. Tất cả đều là những vật phẩm quý giá, trong đó có một viên oán khí. Diệp gia đã trả giá rất cao để giành được nó. Diệp Vũ Kỳ nhìn chằm chằm vào viên đá, suy nghĩ cách nào để thể hiện tốt trước mặt ông nội Diệp để có thể có được nó.

Khác với Diệp Vũ Kỳ thể hiện cảm xúc ra mặt, một thanh niên trẻ tuổi từ đầu đến cuối không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Chỉ khi nhìn thấy viên oán khí, trong mắt anh ta mới lóe lên một tia tham lam.

Người Diệp gia đều không phải hạng tầm thường.

Tiếp theo là một linh đang (cái chuông) bằng đồng thau, to bằng nắm tay, tên là Dẫn Hồn Linh. Người ta đồn rằng đây là pháp khí cổ đại thời nào đó được dùng để ngăn cản Thi Tượng. Tuy nhiên, pháp khí này đã bị hỏng và không có lưỡi đồng bên trong.

Linh đang không vang, nghĩa là nó không có tác dụng gì. Hơn nữa, giá khởi điểm rất cao, lên tới 40 triệu. Việc sửa chữa nó cũng rất tốn kém. Cho nên mặc dù người chủ trì đã giới thiệu rất hấp dẫn, nhưng nhiều người vẫn không muốn mua.

Không hiểu sao, khi nhìn thấy cái linh đang này, tôi lại cảm thấy có một sự kết nối kỳ lạ với nó. Sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định mua nó với giá 46 triệu.

Nghĩ đến việc 80 triệu của mình đã bị tiêu đi một nửa, lòng tôi lại nhói đau.

Đến lượt món đồ đấu giá cuối cùng. Theo thông lệ, món đồ cuối cùng thường là một bảo vật quý hiếm, và thường chỉ có những người giàu có trong các phòng riêng mới tranh giành nổi.

Người chủ trì cầm micro, cười nói: "Chắc hẳn các vị đã rất tò mò về món đồ cuối cùng năm nay. Đây là một món đồ vô cùng độc đáo, chắc chắn sẽ khiến mọi người điên cuồng."

Anh ta vỗ tay một lần nữa, và theo tiếng "Ba" vang dội, hai thanh niên lực lưỡng mang ra một cái rương gỗ.

"Thú thật, ngay cả tôi cũng không biết bên trong cái rương này chứa gì," người chủ trì nói. "Không chỉ tôi, mà toàn bộ mọi người trong Lưu gia, bao gồm cả gia chủ, cũng không biết đây là cái gì."

Dưới khán đài náo loạn, một người đàn ông lên tiếng: "Sao Lưu gia lại làm điều không đáng tin cậy như vậy? Họ mang một món đồ chưa được giám định lên làm bảo vật át chủ bài?"

"Đúng vậy, nếu đó chỉ là một cái rương bình thường, danh tiếng của Lưu gia sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."

"Lưu gia đang đùa giỡn với chúng ta sao?"

"Mọi người hãy bình tĩnh," người chủ trì nói lớn. Giọng nói của anh ta mang theo một luồng khí mạnh mẽ, khiến màng nhĩ của mọi người rung động và toàn bộ hội trường im bặt.

"Mặc dù chúng ta không biết bên trong rương là gì, nhưng gia chủ của tôi đã sử dụng Linh khí để kiểm tra nó. Bên trong cái rương này chứa một món đồ có Linh khí dồi dào, chắc chắn là một bảo vật vô giá."

Người chủ trì mỉm cười: "Và bây giờ, hãy cùng chứng kiến khoảnh khắc lịch sử!"

Nói xong, anh ta vỗ vào nắp rương gỗ ba lần. Cái rương nứt ra tạo thành hình một bông hoa, lộ ra món đồ bên trong.

Vừa nhìn thấy món đồ đó, tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều đứng bật dậy.

Tôi cũng kinh ngạc đến mức há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình.

Quỷ quan tài bằng đồng xanh!

Ngay cả người chủ trì cũng bị sốc. Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng bên trong cái rương lại là một món đồ như vậy. Lúc này, có lẽ ngay cả gia chủ Lưu gia cũng ngây ngẩn ra vì không thể tin rằng đây là một bảo vật vô giá. Sau gần một phút choáng váng, người chủ trì mới lấy lại bình tĩnh. Anh ta đeo tai nghe để liên lạc với gia chủ, xem ra cần phải có sự đồng ý của gia chủ.

Miễn cưỡng nở nụ cười, người chủ trì nói: "Chắc hẳn các vị không cần tôi giới thiệu, đây chính là Quỷ Quan Tài của Quỷ Cốc Tử trong truyền thuyết, một bảo vật cực phẩm! Giá khởi điểm là một trăm triệu, giá bắt đầu từ một triệu."

Chú Hai Diệp hét lên: "Hai trăm triệu!"

Tôi than thở, Diệp gia quả là giàu có và hào phóng. Mở miệng ra đã ra giá hai trăm triệu, đây cũng là một chiến thuật đấu giá khôn ngoan. Mức giá cao ngay từ đầu có thể khiến nhiều người bỏ cuộc.

Tuy nhiên, hôm nay những người có mặt trong hội trường đều là những đại gia, hai trăm triệu còn chưa đủ để khiến họ nao núng.

"220 triệu."

"250 triệu."

"300 triệu."

"350 triệu."

Giá cả tăng vọt nhanh chóng, chỉ trong chốc lát đã vượt qua mốc năm trăm triệu. Chu Vân Mộc trực tiếp hét giá năm trăm triệu.

Lúc này, từ một phòng riêng bỗng vang lên một giọng nói già nua: "Sáu trăm triệu."

Mọi người lập tức im bặt. Ai cũng biết rằng phòng số một và phòng số hai được dành riêng cho những người của Mao Sơn và Lao Sơn, hai thế lực lớn trong giới tu đạo.

Trừ khi có bảo vật Phật giáo xuất hiện, thông thường người tu đạo sẽ không tham gia đấu giá. Họ tuân theo Phật pháp để độ hóa chúng sinh và không sử dụng những pháp khí như Phù Lục. Do đó, Mao Sơn và Lao Sơn thường là hai thế lực chính cạnh tranh trong các cuộc đấu giá, và những món đồ tốt nhất cuối cùng thường rơi vào tay họ.

"Bảy trăm triệu!" Lần này là từ phòng số hai, người của phái Mao Sơn. Giọng nói này thuộc về một thanh niên, tên là Trương Hoành Thái.

Mao Sơn và Lao Sơn có mối thù truyền kiếp từ lâu đời, nhưng không ai biết lý do chính xác. Mâu thuẫn giữa hai phái kéo dài qua nhiều thế hệ, cho tới hiện nay, họ vẫn thường xuyên cãi vã mỗi khi gặp mặt.

Tuy nhiên, hai phái cũng biết giữ phép tắc và không gây ra xung đột lớn, vì họ hiểu rằng thời đại đã thay đổi. Cho nên họ chỉ để cho các đệ tử trẻ tuổi tranh cãi nho nhỏ.

Nghe thấy giọng nói của thanh niên trong phòng số hai, Diệp Vũ Lăng nói: "Không ngờ Trương Hoành Thái cũng đến."

"Trương Hoành Thái là ai?" tôi tò mò hỏi.

Diệp Vũ Lăng giải thích: "Trương Hoành Thái là đệ tử xuất sắc nhất của Trương thiên sư, chưởng môn phái Mao Sơn. Anh ta được mệnh danh là thiên tài cùng với Chu Nguyên Hạo. Nghe nói vài tháng trước, anh ta đã đột phá lên tu vi Tứ phẩm và có tiềm năng phát triển vô cùng lớn."

Vừa nhắc đến Chu Nguyên Hạo, lòng tôi lại nhói đau. Nếu như anh không bị thương não, có lẽ giờ đây anh cũng đã đột phá lên Tứ phẩm.

Nếu như không bị thương, anh sẽ không đến tìm tôi, và tôi có lẽ sẽ mãi mãi chỉ quanh quẩn trong cửa hàng vòng hoa nhỏ bé, sống một cuộc đời bình thường.

Có một thế lực vô hình nào đó dường như đang chi phối vận mệnh của chúng tôi.

Chu Nguyên Hạo đã đưa tôi vào thế giới kỳ lạ của tu đạo, thế giới rộng lớn nằm ngoài cửa hàng vòng hoa nhỏ bé. Nhờ vậy tôi mới biết thế giới ngoài kia rộng lớn biết nhường nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận