Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 117

“Tôi không biết Ngô Tấn là ai, tôi còn phải đi lấy bánh quy nén, mẹ tôi còn đang đói, không rảnh ở đây nói chuyện vô nghĩa với mấy người.”

Nghiêm Nhược Tuyết không ép anh ta, cô ấy ngồi xuống nói với ông lão: “Ông ơi, ông đừng đau lòng nữa, người chết không thể sống lại, trước tiên ông cứ mang bánh quy nén xuống, chăm sóc tốt chính mình đã.”

Vẻ mặt ông lão vô cảm: “Tôi còn sống để làm gì?”

Nghiêm Nhược Tuyết tự hỏi vài giây: “Thế này đi, ông nói cho tôi biết Ngô Tấn là ai, tôi sẽ đi điều tra anh ta.”

Ông lão đau lòng nói: “Ngô Tấn đã chết rồi, cô điều tra thế nào?”

Nghiêm Nhược Tuyết: “Vậy chắc chắn anh ta vẫn còn đồng lõa chứ? Ông nói cho tôi biết tên của bọn họ, tôi có thể thẩm vấn từng người.”

Ông lão liếc Nghiêm Nhược Tuyết một cái: “Cô bé, hiện tại Ủy ban tự cứu có đến ba mươi người, cô muốn bắt hết bọn họ lại hay là bắn chết toàn bộ?”

“Cô không thể bắt hết bọn họ cũng không thể bắn chết bọn họ, vừa rồi cô nói cứ một tháng sẽ phát vật tư một lần, nếu đến lúc đó cô không thể đến thì tôi sẽ có kết cục gì?”

“Mấy người dám tiết lộ tin tức của Ủy ban tự cứu cho cô sẽ có kết quả gì đây?”

Những người đang cố ý đợi ở trên tầng cùng cảm thấy đáy lòng lạnh thấu xương khi nghe những lời này.

Bọn họ không dám đứng ở đó đợi nữa mà chậm chạp đi xuống, thậm chí có hai người còn chạy vội xuống.

Cuối cùng ông lão chỉ nói: “Cô bé, tôi thấy cô sinh ra trong một gia đình trong sạch nên muốn khuyên cô một câu, tất cả những người trong tòa nhà này đều đã thối nát hết rồi.”

“Không, không, phải nói tất cả mọi người trên thế giới này đều đã sụp đổ, cô đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, nhanh chóng quay về bên cha mẹ đi.”

Nghiêm Nhược Tuyết sởn da gà, cô ấy mím môi nói: “Ông ơi, không đáng sợ như ông nói đâu.”

Ông lão kia cười ha hả một tiếng, chật vật đứng dậy, sau đó lảo đảo đi xuống tầng.

Sắc mặt của Nghiêm Nhược Tuyết trông rất tệ.

Cô ấy mặc chiếc áo mưa của cảnh sát, có khả năng chống thấm nước cao, nhưng trên mặt lại dính một ít nước mưa làm cô ấy trông đáng thương và tiều tụy hơn vài phần.

Nguyễn Ngưng nhớ lại đánh giá trong sách gốc về Nghiêm Nhược Tuyết.

Lớn lên xinh đẹp, năng lực bản thân không tệ, có một trái tim luôn đề cao chính nghĩa và công bằng, đáng tiếc ở tận thế, trái tim cao cả của cô ấy lại chẳng có kết quả gì tốt.

Trong tiểu thuyết gốc, Nghiêm Nhược Tuyết cũng như thế, cô ấy luôn muốn cố gắng vì lý tưởng của bản thân, muốn thay đổi tận thế, hoàn toàn mâu thuẫn với phong cách của Sở Định Phong.

Bởi vậy, cô ấy và Sở Định Phong đánh qua đánh lại, Sở Định Phong phải dùng tới sáu trăm bảy trăm ngàn câu chữ mới có thể thuyết phục được cô ấy.

Gia thế của cô ấy hiển hách nên mang đến cho Sở Định Phong rất nhiều lợi ích.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi, nói với Trình Quý Lịch: “Chúng ta xuống lầu đi, chắc không thể hỏi thêm gì đâu.”

Trình Quý Lịch gật đầu.

Ba người vừa nhấc chân rời đi, Nghiêm Nhược Tuyết ở bên kia bỗng ngẩng đầu lên, nói: “Chờ đã, ba người ở lại phối hợp điều tra một chút.”

Nguyễn Ngưng và Trình Quý Khoan nhìn nhau, Trình Quý Khoan mở miệng nói: “Sĩ quan, có việc gì vậy? Bây giờ mưa to quá.”

Sắc mặt của Nghiêm Nhược Tuyết lạnh băng: “Vừa rồi mưa lớn như vậy, không phải hai người cũng đứng rất lâu sao?”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Bọn tôi đứng rất lâu đó là quyền tự do của chúng tôi, nhưng cũng nên hợp tác làm việc, có vấn đề gì sĩ quan cứ việc hỏi nhé.”

Nghiêm Nhược Tuyết liếc nhìn đám người đang xếp hàng, dẫn ba người bọn họ sang bên cạnh: “Ngô Tấn mà ông già kia vừa mới nói là sao vậy?”

Nguyễn Ngưng nói: “Ngô Tấn sao? Là hội trưởng của Hội Tự Cứu.”

Nghiêm Nhược Tuyết cau mày: “Hội Tự Cứu, là tổ chức gì vậy?”

Nguyễn Ngưng kể việc Tần Duệ Đức thành lập Hội Tự Cứu, còn có việc Ngô Tấn giết người đoạt quyền, và sau đó anh ta lâm bệnh nặng bị người của mình đẩy xuống tầng dưới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận