Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 224

Thu hoạch khoai tây xong, buổi chiều cô vẫn còn dư chút thời gian, nhưng nếu ra ngoài tập bắn thì có hơi muộn, vì vậy Nguyễn Ngưng quyết định đến trại tị nạn xem thử.

Khi cô tới, đúng lúc đến lượt Trình Quý Lịch đi tuần tra xung quanh.

Vừa thấy Nguyễn Ngưng, cô ấy đã vui vẻ chạy từ xa tới: “Ngưng Ngưng, cậu đến đây thăm tớ hả?”

Nguyễn Ngưng mỉm cười, đưa cho cô ấy một bọc đồ nhỏ: “Cất vào túi đi, về nhà hẵng mở ra xem.”

Trình Quý Lịch còn tưởng là từ lấy trong đống đồ dùng của mình ra nên cười nói: “Cảm ơn nha.”

“Anh trai cậu vẫn chưa về à?”

Trình Quý Lịch thở dài: “Tớ cũng chẳng biết anh ấy đi làm nhiệm vụ gì, tớ có hỏi thiếu tướng Tôn, anh ta nói nếu như mọi việc suôn sẻ thì chắc sẽ nhanh chóng quay về.”

“Có lẽ là nhiệm vụ bí mật.” Nguyễn Ngưng an ủi: “Chắc sẽ không có vấn đề gì lớn đâu, anh trai cậu thông minh như thế, nhất định sẽ tự chăm sóc mình được.”

Trình Quý Lịch ừ một tiếng: “Ngưng Ngưng, thật ra bây giờ tớ đã là một thành viên của đội tuần tra, không ai dám bắt nạt tớ, cậu không cần phải thường xuyên chạy tới đây nữa đâu, đừng để bị nhiễm lạnh.”

“Đâu phải tớ tới đây để chỉ gặp mỗi mình cậu, tớ còn qua lại với vài người nữa. Đúng rồi, cậu đã tìm được người mà lần trước tớ nhờ cậu hỏi thăm chưa?”

Trình Quý Lịch lắc đầu: “Trong trại tị nạn không có ai mang thai cả, cậu cũng biết tình hình chỗ chúng tớ rồi đó, ngày nào cũng có người mới người cũ đến rồi lại đi, thậm chí có người chỉ nhận bánh quy nén xong đã đi ngay.”

“Bây giờ mặt mày người nào người nấy cũng đen thui, khó nhận ra lắm”.

Nguyễn Ngưng chỉ có thể nói: “Được rồi, có lẽ cô ấy không đến trại tị nạn.”

Hiện tại không có cách nào giám sát Sở Định Phong, cách tốt nhất là đi tìm Vu Lệ, để mắt tới Vu Lệ cũng chính là để mắt tới Sở Định Phong.

Không lẽ cô ta thật sự không đến trại tị nạn?

Đừng nói là Sở Định Phong đã bình phục và đưa cô ta đi rồi đấy?

Trong lúc Nguyễn Ngưng còn đang bận suy nghĩ thì bỗng có tiếng động phát ra từ bên phía trại tị nạn.

Liếc mắt nhìn sang, Nguyễn Ngưng phát hiện có quân nhân từ bên ngoài trở về.

Lần trước tiểu đội viễn chinh đã mang quần áo mùa đông và lương thực về, bây giờ có người quay lại, người dân bị nạn lập tức hưng phấn chạy tới đó xem.

Trình Quý Lịch còn vui hơn, cô ấy nắm tay Nguyễn Ngưng: “Chắc chắn là anh trai tớ đã quay lại, chúng ta qua đó nhìn thử đi.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười gật đầu.

Hai người chạy về hướng đám đông đang tụ tập, lúc này Nguyễn Ngưng đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh hơn, có hơi khó chịu.

Hệ thống thông báo: “Trong phạm vi mười mét xung quanh ngài, có ba người có địch ý với ngài.”

Nguyễn Ngưng biết đây là chức năng mới: “Không thể phân biệt là loại địch ý nào hả?”

“Tính năng này cần được nâng cấp.”

Nguyễn Ngưng không dừng lại vì trong tận thế rất dễ gây thù chuốc oán, có lẽ những người này đang muốn cướp áo lông của cô.

Tới nơi đông người hơn, hệ thống lại thông báo có tám người có địch ý với cô.

Nguyễn Ngưng nhìn đám người xung quanh, thấy bọn họ đều đang háo hức nhìn những người lính kia, trông mong chờ họ lấy quần áo mùa đông và đồ ăn ra.

Cũng có người nhìn cô và Trình Quý Lịch.

Lúc này, Trình Quý Lịch đột nhiên phấn khích nắm chặt tay phải của Nguyễn Ngưng: “Anh trai tớ kìa! Anh tớ về rồi!”

Nguyễn Ngưng bất giác ngẩng đầu lên, chỉ cần liếc mắt một cái đã tìm thấy Trình Quý Khoan ở trong đoàn người, nguyên nhân chủ yếu là vì anh quá cao, rất dễ bị nhìn thấy.

Trên mặt Trình Quý Khoan có rất nhiều vết thương do giá rét gây ra, trông anh gầy đi rất nhiều.

Lần này có lẽ có hơn năm trăm người đi ra ngoài, trên lưng mỗi người đều đeo túi hành quân nặng trịch, nhưng dường như tinh thần của họ đã tốt hơn nhiều so với lần trước.

“Có lẽ bọn họ không đi quá xa, hình như không phải đi tìm đồ ăn.” Có người suy đoán.

Một người khác nói: “Vậy thì họ đi đâu? Không lẽ trời lạnh thế này mà còn đi chuyển băng?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận