Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 140

Tuy nhiên, số lượng thuốc vẫn còn khan hiếm nên ngày nào cũng bị đổi hết từ sáng sớm.

Dù vậy, mọi người vẫn nối đuôi nhau xếp thành hàng dài vô tận, hy vọng có thể đổi được ít thuốc hạ sốt cho người thân.

Nguyễn Ngưng không có đi qua đó, chỉ dạo quanh một vòng rồi quay lại khu chung cư.

Chia rau dại cho căn hộ 1701 và 1802 xong, Nguyễn Ngưng bắt đầu cuộc sống làm cá mặn.

Chỉ còn nửa tháng nữa thôi, cha mẹ cô sẽ tới!

Không biết có phải vì ngại sống chung nhà hay không mà Nguyễn Ngưng vừa mong chờ vừa sợ hãi, sở dĩ cô mong chờ là vì đã lâu không gặp cha mẹ, cảm thấy khó chịu khi ở nhà một mình và nhớ gia đình.

Còn sợ là vì chỗ này rất nguy hiểm, Nguyễn Ngưng không biết bản thân có thể bảo vệ tốt cho cha mẹ không.

Ngày 21 tháng 11, mọi người đứng dậy khỏi giường, dụi mắt rồi đi đến cửa sổ, ngạc nhiên khi thấy mưa đã tạnh.

Sau đó là tiếng hoan hô long trời lở đất.

“Hết mưa rồi!”

“Mưa lớn đã ngừng!”

Vô số người reo vang, hò hét.

Nguyễn Ngưng bị họ đánh thức, cô chớp chớp mắt, sau đó vội vàng leo xuống giường, kéo màn cửa ra.

Trận mưa phùn ở bên ngoài đã dừng hẳn, từng tia sáng mặt trời ló dạng ở phía Đông.

Mặt trời.

Là mặt trời.

Có rất nhiều người ôm nhau khóc, rơi những giọt nước mắt vừa đau đớn vừa vui mừng.

“Cuối cùng cũng hết mưa rồi, chúng ta không cần phải chịu khổ nữa.”

Trình Quý Lịch cũng tỉnh lại, cô ấy chạy ra ban công, nhìn chằm chằm về phía Đông: “Anh, mặt trời, cuối cùng mặt trời cũng mọc rồi!”

“Em chưa bao giờ yêu mặt trời đến thế!”

Mặt của Trình Quý Lịch ướt đẫm nước mắt: “Cuối cùng nắng cũng đã lên rồi, mẹ ơi, cuối cùng con cũng nhìn thấy mặt trời rồi.”

Trình Quý Khoan cũng nở nụ cười.

“Mọi chuyện đã qua rồi sao?” Trình Quý Lịch cảm thấy bản thân vẫn đang nằm mơ: “Tốt quá!”

Cảnh bình minh này không chỉ khiến người dân bình thường vui mừng mà cả những kẻ phóng hỏa giết người trong ngày tận thế cũng vui mừng.

Thực sự, có thể nhìn thấy mặt trời và trời tạnh mưa vẫn tốt hơn nhiều so với việc làm kẻ ác!

Thời gian trôi qua, mặt trời chuyển từ màu đỏ sang vô hình, ánh nắng chiếu xuống khung cửa sổ.

Trình Quý Lịch lôi hết quần áo ra ngoài, treo từng cái một lên ban công, miệng còn lẩm bẩm: “Không được, không được, phải lôi đệm ra phơi nắng luôn.”

“Không, không, phải là em đi phơi nắng mới đúng! Không quan tâm mấy cái này có bị mốc hay không.”

Trình Quý Khoan dở khóc dở cười: “Em qua đây nghỉ ngơi đi, để anh mang đi phơi cho.”

Trình Quý Lịch chớp mắt: “Em đi tìm Ngưng Ngưng.”

Cô ấy vội vàng chạy ra khỏi nhà, gõ cửa nhà kế bên.

“Ngưng Ngưng, chúng ta lên sân thượng đi, lâu lắm rồi tớ không được phơi nắng, tớ muốn trải nghiệm cảm giác tắm nắng ba trăm sáu mươi lăm độ.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lúc mới nói: “Thôi, chúng ta đã nhịn không ra ngoài một thời gian rồi, đừng để việc sắp thành lại hỏng. Chúng ta phơi nắng ở ban công cũng được.”

Trình Quý Lịch thất vọng: “Ờ, vậy phơi nắng ở ban công một lúc cũng được.”

Hai người đi tới ban công nhà Nguyễn Ngưng, vì nhà của cô nằm ở hướng đông nên sẽ có nhiều ánh nắng hơn.

Trình Quý Lịch thoải mái thở dài.

Nguyễn Ngưng hơi ngẩng đầu lên, vì đã lâu không tiếp xúc với ánh sáng chói chang như vậy nên cô không thể mở mắt, chỉ có thể nheo mắt để cảm nhận hơi ẩm và bầu không khí ấm áp xen lẫn chút lạnh lẽo.

“Mặt trời đã ló dạng, nhưng hình như cũng không ấm được lên chút nào.” Trình Quý Lịch lẩm bẩm: “Nhưng mặt trời mới mọc, có lẽ đợi thêm hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Nguyễn Ngưng biết không cần phải đợi đến hai ngày.

Bởi vì mặt trời chỉ mọc đúng hai ngày nên nhiệt độ sẽ thay đổi mạnh kể từ ngày mốt, giảm xuống còn âm bốn mươi tám độ.

Lại thêm một ngày nữa, nhiệt độ sẽ xuống còn âm năm mươi độ.

Sau đó, nhiệt độ không khí sẽ duy trì ở mức âm năm mươi bảy độ, thậm chí có thể đạt tới mức cực đoan gần âm bảy mươi độ.

Ở thành phố nơi mà nhiệt độ hiếm khi xuống dưới không độ này, cái lạnh cực độ sẽ bộc lộ sức mạnh khủng khiếp của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận