Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 410

Căn cứ này là do Ân Gia Nhu sáng lập, có thể nói cô ta chính là cốt lõi tinh thần của toàn bộ căn cứ, bây giờ cô ta đột nhiên bị bệnh, ngay cả Tô Tuệ cũng sợ tới mức mặt mày biến sắc.

“Nếu không thì hôm nay đừng đi, dù sao chỉ là nhìn vài người mới, ngày nào đi cũng được.” Chị Châu nói: “Chỉ huy, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc bọn họ thật tốt.”

Tô Tuệ khẽ cắn môi: “Chỉ huy, chị Châu nói rất đúng, cô cứ ở trong lều nghỉ ngơi thật tốt, chuyện này ta sẽ xử lý.”

Nhưng Ân Gia Nhu vẫn không yên tâm, mặt mày tái nhợt, nắm lấy tay Tô Tuệ.

Tô Tuệ đoán được ý của cô ta: “Tôi cũng không đi nữa, chuyện này chờ hai ngày nữa rồi hẵng tính, tôi sẽ phái người theo dõi bọn họ.”

Những lời này khiến chị Châu bối rối.

Tạm thời Tô Tuệ không giải thích rõ ràng, chỉ cho chị Châu ánh mắt bảo chờ cô ta, sau đó cô ta đỡ Ân Gia Nhu vào lại trong lều.

Ân Gia Nhu uống một ngụm nước.

Tô Tuệ lo lắng, bảo người lấy một ít đường đỏ lại đây, rồi đổ nước sôi vào, sau đó đưa cho Ân Gia Nhu, nhìn cô ta uống hết ly nước.

Ân Gia Nhu nói: “Tôi không sao, chỉ là đầu hơi choáng mà thôi.”

Tô Tuệ vô cùng lo lắng: “Vậy hôm nay cô nghỉ ngơi đi, tôi sẽ không tới đây làm phiền cô nữa, buổi tối tôi sẽ bảo cô Hầu tới đây chăm sóc cô.”

Cả căn cứ đều biết Hầu Vũ Hàm và Ân Gia Nhu là chị em tốt.

Ân Gia Nhu lắc đầu: “Đừng gọi cô ấy, có thể là tôi bị cảm, kẻo lây bệnh cho cô ấy rồi lại lây bệnh cho mấy đứa nhỏ, như vậy là không tốt.”

Sau khi do dự một lúc, Tô Tuệ gật đầu.

Đợi cô ta đi rồi, Nguyễn Ngưng mới nhíu mày tới gần Ân Gia Nhu.

Mặt mày cô ta tái nhợt, nhìn vẻ mặt hình như đang rất đau, hai mày nhíu chặt lại.

Nguyễn Ngưng nghĩ, đây chỉ là cảm lạnh thôi sao? Hôm qua rõ ràng vẫn còn bình thường mà.

Chẳng lẽ lần này sẽ không bị cắn trả gián tiếp mà trực tiếp làm người khác đổ bệnh?

Đơn giản thô bạo như vậy, ngược lại làm người ta không nghĩ được cách giải quyết, Nguyễn Ngưng cũng không thể trông cậy vào hệ thống sẽ đưa cho cô một lọ thuốc chết đi sống lại.

Thời gian ẩn thân chỉ còn lại hai tiếng, hiện tại cũng đã tới thời gian đi kiểm tra Sở Định Phong, Nguyễn Ngưng ra khỏi lều, đi đến căn nhà gỗ nơi Sở Định Phong bị giam giữ.

Chẳng bao lâu người phụ trách kiểm tra Sở Định Phong đã đến, cô ấy dừng chìa khóa mở xích khóa ra.

Nguyễn Ngưng theo cô gái vào trong nhà gỗ nhỏ.

Sau khi xác nhận Sở Định Phong vẫn còn ở trong phòng, cô gái phụ trách trông coi hắn nhanh chóng đi ra ngoài, rồi khóa cửa bên ngoài lại.

Trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người Nguyễn Ngưng và Sở Định Phong.

Một lúc sau, Sở Định Phong đứng dậy, lấy bàn ghế, bánh mì, trái cây và nước trái cây ở trong không gian ra, sau đó ngồi vào bàn ăn bắt đầu ăn bữa tối.

Không có tay, hắn ăn cái gì cũng khó, nếu không hắn đã ăn một bữa lớn rồi.

Gần đây thời tiết trở lạnh, sau khi ăn uống no nê, Sở Định Phong cất bàn vào, đặt một chiếc giường lớn và ba chiếc chăn ra ngoài không gian, ngơ ngác nằm trên giường.

Không thể không nói, Sở Định Phong chưa bao giờ bạc đãi bản thân.

Lúc này hệ thống hỏi: “Ký chủ, hôm nay sao ngài ở đây lâu vậy, không định quay về xe RV hả?”

Nguyễn Ngưng: “Quay về.”

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Ngưng lại đến căn cứ Huyết Sắc, bên chỗ Sở Định Phong không có thay đổi gì, sắc mặt của Ân Gia Nhu dường như cũng tốt hơn.

Cô ta tìm Tô Tuệ, hỏi chuyện ngày hôm qua.

Tô Tuệ nói: “Tôi đã nói chị Châu quan sát bọn họ.”

Ân Gia Nhu không yên tâm: “Đưa hai cô ấy đến đây, chúng ta xem xem.”

Tô Tuệ do dự: “Chỉ huy, hay cô nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, chuyện này không cần phải vội.”

Ân Gia Nhu lắc đầu: “Cô yên tâm, tôi không sao, cô cứ đưa hai người họ đến đây là được.”

Tô Tuệ nhíu mày, cuối cùng lựa chọn nghe theo lời của chỉ huy, chẳng mấy chốc đã dẫn theo hai cô gái vào trong lều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận