Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 414

Hiện tại, mỗi ngày cô sẽ có hai mươi điểm giá trị may mắn, vì vậy việc mua đồ cổ với số lượng lớn là không thực tế.

Lúc này hệ thống lại nói: “Ký chủ, cô vẫn chưa sử dụng kỹ năng Midas, chỉ cần chạm tay vào đá là đá biến thành vàng.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày: “Là sao?”

Hệ thống không nói gì.

Chẳng lẽ thành công sẽ có phần thưởng sao? Nguyễn Ngưng hơi động lòng, cô giải thích với cha mẹ một lúc rồi rời khỏi xe RV.

Lần này cô không đi đến căn cứ Huyết Sắc tìm mà đi lên núi, dọc đường gặp vô số tảng đá lớn nhỏ.

Từ trên núi nhìn xuống, thung lũng trông như bồng lai tiên cảnh.

Nguyễn Ngưng tiếp tục đi lên núi, lần này cô tìm khoảng tám tiếng, cuối cùng cũng tìm được một cục đá có khối lượng lý tưởng.

Đặt nó vào không gian, nó nặng khoảng hai tấn bốn trăm hai mươi bảy ký.

Mặc dù còn kém một chút so với con số lý tưởng hai tấn bốn trăm bốn mươi chín ký, nhưng miễn cưỡng cũng thích hợp, Nguyễn Ngưng quyết định chính là nó.

Nguyễn Ngưng lấy khối đá đặt ra ngoài không gian, rồi thông báo với hệ thống: “Sử dụng kỹ năng Midas biến đá thành vàng.”

Kỹ năng này cần phải đặt tay lên tảng đá, lúc sử dụng kỹ năng Nguyễn Ngưng cảm thấy lòng bàn tay có chút ấm áp, sau khi giơ tay lên, cô phát hiện nhìn qua tảng đá chẳng có chút thay đổi nào.

“Thế này là sao?”

Hệ thống nói: “Ký chủ, cần mười lăm phút.”

Nguyễn Ngưng dứt khoát lấy một cái ghế nhỏ ở trong không gian ra, ngồi bên cạnh đợi.

Nhân tiện cô còn lấy điện thoại di động ra chơi game.

Sau khi điện thoại hiển thị mười lăm phút đã trôi qua, Nguyễn Ngưng ngẩng đầu lên thì thấy tảng đá lớn trước mặt đang dần đổi màu, kết cấu cũng dần thay đổi.

“Thế này cũng thần kỳ quá rồi.”

Khoảng năm phút sau, tảng đá lớn tỏa ra ánh sáng vàng.

Dù cô đã nhìn thấy rất nhiều cục vàng nhưng cục vàng nặng gần hai tấn rưỡi trước mắt vẫn vô cùng chói mắt.

Nguyễn Ngưng cảm thán: “Lợi hại.”

“Có phải nếu ta thu nó vào trong không gian thì nó sẽ biến trở lại như cũ không?”

Hệ thống: “Đây là sản phẩm của hệ thống, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”

“Tốt, tốt.”

Nguyễn Ngưng cố gắng nhịn cười, đưa tay chạm vào “Núi Vàng”, thu nó vào trong không gian.

Rất nhanh đã nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên: “Chúc mừng ký chủ đã thu được số vàng có tổng giá trị lên đến ba tỷ, đạt được thành tựu đại phú hào.”

“Ngài sẽ nhận được phần thưởng sau.”

“Thứ nhất, thành công bước lên con đường chỉ cần đủ tiền sẽ sửa được mệnh.”

“Thứ hai, may mắn đặc biệt, tiền tạo ra tiền.”

“Thứ ba, mảnh vỡ bản đồ kho báu.”

Trời đã muộn nên Nguyễn Ngưng quay lại xe RV trước.

Sau khi chào cha mẹ xong, cô bắt đầu xem phần thưởng thứ nhất.

Dùng vàng để sửa mệnh rất dễ hiểu, đạo cụ này tổng cộng có thể sử dụng năm lần, mỗi lần tiêu phí năm tấn vàng.

Là vàng thật.

Mấu chốt là không biết hướng đi của mỗi phần thưởng, có thể là một điểm may mắn, cũng có thể là gà chó lên trời, nhưng xét thấy là vàng khối nên người dùng sẽ không được phép sửa đi sửa lại, điều này tương đương với một sự đảm bảo.

Năm tấn một lần, tổng cộng năm lần, cũng tức là cho dù có trả lại toàn bộ số vàng mà hệ thống tặng thì vẫn tốn thêm mấy chục ký nữa.

Ai nói năng lượng không bảo toàn? Rõ ràng là rất bảo toàn.

“Được rồi.” Nguyễn Ngưng nói với hệ thống: “Bắt đầu.”

Hệ thống đã trải qua mấy lần rút thăm nên nhắc nhở: “Ký chủ không rửa tay trước à?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một lát, sau đó đi rửa tay rồi thuận tiện rửa một đống hoa quả, vừa ăn vừa sử dụng đạo cụ.

Hệ thống tinh tinh: “Chúc mừng ký chủ đã sử dụng đạo cụ dùng vàng sửa mệnh, tiêu hao năm trăm ký vàng, đạt được năm điểm giá trị may mắn.”

Thiếu chút nữa Nguyễn Ngưng đã thở gấp: “Bao nhiêu?”

Hệ thống: “Năm điểm giá trị may mắn.”

Đây chính là năm trăm ký vàng, trị giá ba trăm triệu tệ đấy.

Ba trăm triệu tệ, đổi lấy năm điểm giá trị may mắn.

Nguyễn Ngưng cảm thấy thật may mắn vì sức khỏe của cô tốt, nếu không có lẽ cô đã hộc máu rồi, cô ngồi thẳng dậy: “Thống Thống, ngươi thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc vàng có thể sửa được mệnh không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận