Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 392

Nguyễn Ngưng bật cười.

Hai người còn chưa nói chuyện được bao lâu, Vương Linh Hạ đã phải vội vàng đi làm.

Nguyễn Ngưng đi loanh quanh một lúc rồi quay người rời đi, cô phát hiện cách đó không xa còn có những tòa nhà khác nên đi xem thử.

Ngoại trừ cơ sở dân sự, ở phía Tây căn cứ còn có bảy tám nhà máy, bởi vì khu vực đó đang trong tình trạng giới nghiêm nên Nguyễn Ngưng không có cơ hội đi qua đó xem thử.

Chỉ mới một tháng ngắn ngủi, cô không ngờ nó lại thay đổi nhanh đến vậy.

Gần ba trăm ngàn người không chỉ tiêu thụ thực phẩm mà còn tạo ra những điều kỳ diệu.

Nguyễn Ngưng vừa ngâm nga một bài hát vừa rời khỏi căn cứ, dựng lều ở bên ngoài ngủ một đêm.

Ngày hôm sau, cô đến hang động sớm hơn giờ hẹn và đặt hai tấn rưỡi bánh quy nén vào trong.

Đợi chừng hai ba giờ, bên ngoài sơn động có tiếng động.

Nguyễn Ngưng đang chơi game, vừa nghe có tiếng động, cô cất điện thoại và ghế nhỏ vào trong, rồi đứng dậy.

Không lâu sau, có hai người đi vào trong sơn động.

Ánh sáng trong hang tối hơn nhiều, Nguyễn Ngưng hơi nheo mắt lại, nhìn thấy một người trong đó là Ngô Đại Vĩ, người còn lại hẳn là ông chủ của Ngô Đại Vĩ, Châu An Viễn.

Khác với những gì cô tưởng tượng, bản thân Ngô Đại Vĩ đã bốn mươi tuổi nên cô còn nghĩ chắc Châu An Viễn phải lớn hơn ông ta, không ngờ người đàn ông trước mặt cùng lắm cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, có lẽ còn trẻ hơn một chút.

Bởi vì là ông chủ lớn nên dù đang trong tận thế nhưng trên người anh ta cũng không có nhiều dấu vết cho thấy anh ta đã phải chịu khổ.

Hèn chi trước đây ở thành phố Tây Hải, vị phu nhân nhỏ kia lại gọi một tiếng “quý ngài Châu”, xưng hô này trong tận thế có vẻ hơi lịch sự quá nhưng đặt trên người Châu An Viễn lại khá bình thường?

Nguyễn Ngưng dẫn đầu mỉm cười chào hỏi: “Chào anh Châu.”

Châu An Viễn lập tức nói: “Cô Nguyễn đừng khách sáo, chúng ta đã hợp tác được một thời gian, cô cứ gọi tên tôi là được.”

Nguyễn Ngưng cười nhưng không nói gì.

Châu An Viễn thầm nhíu mày.

Ngô Đại Vĩ đã sớm không thèm để ý đến hai người họ, ông ta bị hấp dẫn bởi đống bánh quy nén chất cao như núi trước mặt, hai mắt ông ta sáng rực lên, ông ta vui đến mức muốn lăn lộn trong đó.

Châu An Viễn cũng không ngờ trong tay Nguyễn Ngưng lại có nhiều bánh quy nén như vậy, nhưng nghĩ đến hành trình ở thành phố Tây Hải, ông ta lại cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.

Ngô Đại Vĩ quay đầu lại vui vẻ nói: “Em gái, cô định bán đống bánh quy nén này thế nào?”

Nguyễn Ngưng nói: “Ông chủ của tôi nói, sẽ bán dựa theo giá thị trường của mấy anh.”

Ngô Đại Vĩ trợn mắt: “Bây giờ không có nhiều người mua bánh quy nén, dù sao cũng chỉ cần một miếng là có thể no bụng, lại quá đại trà rồi, không những thế ai cũng mang theo chứ không như đồ hộp.”

Nguyễn Ngưng không nói gì.

Ngô Đại Vĩ: “Thế này đi, ngày mai tôi bán thử một ít trước.”

Nguyễn Ngưng: “Được.”

Châu An Viễn không ngắt lời trong lúc bọn họ bàn chuyện làm ăn.

Nguyễn Ngưng và Ngô Đại Vĩ đã hợp tác với nhau lâu như vậy, chắc chắn giữa họ sẽ có sự hiểu ngầm, ngược lại nếu anh ta xen vào e là không tốt.

Chờ hai người nói chuyện xong, Châu An Viễn mới nói: “Đại Vĩ, đồ anh mang theo còn chưa giao cho cô Nguyễn.”

Ngô Đại Vĩ vỗ đầu, vội vàng chạy ra ngoài, sau đó xách ba chiếc ba lô vào: “Tất cả chỗ này đều là trang sức vàng.”

Nguyễn Ngưng ước lượng cân nặng của nó, vô cùng hài lòng.

Vàng có ưu điểm là kích thước nhỏ, giá trị cao, dễ giao dịch.

Ngô Đại Vĩ thầm kinh ngạc, anh ta bị số vàng trong ba lô làm khó nên đặc biệt gọi một nhóm người đến giúp vận chuyển lên núi.

Vậy mà Nguyễn Ngưng lại có thể nhấc nó lên dễ dàng như vậy.

Bên kia, Nguyễn Ngưng đặt ba lô xuống cạnh chân, cô nhìn Châu An Viễn hỏi: “Không biết anh Châu tìm tôi có chuyện gì?”

Châu An Viễn nói: “Tôi có một chuyện muốn nhờ cô Nguyễn.”

Nguyễn Ngưng tò mò, tiếp tục nói: “Là thế này, chắc cô đã nghe Ngô Đại Vĩ nói sơ qua chuyện của Khương Phó Hải.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận